Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................................
Thẩm Cố Dung bị dọa đến mức linh lực mất kiểm soát, trực tiếp đánh sụp phòng ở của mình.
Cuối cùng y không còn cách nào khác, đành phải để Mục Trích đỡ mình tới thiên viện.
Chờ tới khi Hề Cô Hành biết tin, Thẩm Cố Dung đã thoải mái dễ chịu làm ổ trong phòng đồ đệ, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Y cởi giày, lần thứ tư hỏi Mục Trích: "Con thật sự không định nghỉ ngơi?"
Mục Trích đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sang xuân rồi nhưng gió đêm vẫn rất lạnh, hắn quay đầu lại nói: "Vâng."
Tu sĩ rất ít khi ngủ, khi về đêm thường xuyên đả tọa suy tưởng, Mục Trích chưa từng gặp qua ai giống sư tôn hắn, làm việc và nghỉ ngơi không khác gì phàm nhân.
Mục Trích đi tới, thấy Thẩm Cố Dung một thân hồng y, hai mắt mờ sương mông lung, không hề đề phòng mà ngồi trên giường hắn, lúc này đang cau mày cởi đai lưng.
Không biết có phải hồng y kia quá mức chói mắt hay không, Mục Trích vậy mà không dám nhìn thẳng y.
Mục Trích đờ người đứng một lúc, mới hít sâu một hơi chỉnh đốn tốt cảm xúc, lại gần giường, giơ tay nhẹ nhàng vén lên mái tóc bạc xõa ở mép giường.
Tóc Thẩm Cố Dung vẫn ướt sũng như cũ, lọn tóc còn đang nhỏ nước.
Thẩm Cố Dung cảm giác tóc bị nhấc lên, da đầu hơi tê dại, y hơi né tránh, hỏi: "Sao vậy?"
Mục Trích nói: "Tóc sư tôn còn ướt."
Thẩm Cố Dung "À" một tiếng, đang định giơ tay làm khô tóc, liền nghe Mục Trích nói: "Đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603770/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.