Chuyển ngữ: Trầm Yên
.................................................
Thẩm Cố Dung nhìn lướt qua đám đệ tử đang im ru như ve sầu mùa đông, nhịn xuống sự sung sướng trong lòng, mở miệng nói: "Các con chơi 'Bắt quỷ trốn' bao giờ chưa?"
Ly Tác vội nói: "Chơi rồi ạ, nhưng con chỉ chơi trò này khi còn bé."
Thẩm Cố Dung: "Vậy hôm nay chơi lại lần nữa —— cho mấy đứa thời gian một nén nhang. Tìm chỗ nấp kỹ rồi thì lấy Tĩnh Tâm Phù ra, nếu Tĩnh Tâm Phùng nứt mà bị ta bắt được thì sẽ tính là không đạt tiêu chuẩn."
Mọi người: "....."
Chưa từng nghe qua khóa Tĩnh Tâm còn có cách học như vậy!
Thẩm Cố Dung thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích, hình như đều ngẩn người ra, cười như không cười nói: "Một nén nhang."
Lời vừa nói ra, Ly Tác lập tức dẫn người xông ra ngoài.
Ngu Tinh Hà cũng muốn chạy theo, Mục Trích chợt túm chặt tay hắn, nhíu mày nói: "Chúng ta không học khóa Tĩnh Tâm."
Đôi mắt Ngu Tinh Hà tỏa sáng: "Chơi trốn tìm với sư tôn chắc vui lắm!"
Mục Trích: "......."
Tiếng cười như thú dữ kia của Thẩm Cố Dung vẫn còn văng vẳng bên tai hắn. Mục Trích mím môi, lại nói một câu: "Chắc chơi không vui đâu. Nghe ta nói, đừng đi."
Ngu Tinh Hà chớp chớp mắt: "Nhưng mà......"
Ngu Tinh Hà đang tuổi ham chơi, Mục Trích thấy hắn không nghe khuyên bảo, đành phải thả tay cho hắn đi.
Chỉ trong vài phút, toàn bộ Tri Bạch Đường chỉ còn lại Thẩm Cố Dung và Mục Trích đang luyện chữ.
Cửa sổ bằng gỗ khắc hoa hai bên Tri Bạch Đường mở ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603740/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.