Chuyển ngữ: Trầm Yên 
................................................. 
Thẩm Cố Dung bối rối chớp mắt, có điều rất nhanh đã bình tĩnh lại. 
Nếu thật sự có quỷ tu, thân xác này của Thẩm Phụng Tuyết không thể nào không có bất kỳ phản ứng gì. 
Thẩm Cố Dung từ từ đi tới, ôm Mục Trích nhẹ nhàng đặt lên giường. 
Trên trán Mục Trích đầy mồ hôi, thở hổn hển, nhíu chặt mày, nhìn qua vô cùng khó chịu. 
Thẩm Cố Dung làm bộ làm tịch kiểm tra cho hắn một lượt, không tra ra nguyên cớ vì sao. 
Đúng lúc này, bạch hạc bên hồ Liên Hoa kia bay vào trong viện, biến thành người, cúi đầu nói: "Thánh quân, Chưởng giáo dặn ta....." 
Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã nhìn về phía hắn, nói: "Ngươi tới đây." 
Bạch hạc sửng sốt, thử thăm dò trong phòng, liếc mắt một cái đã thấy Mục Trích khổ sở nằm trên giường. 
Bạch hạc lập tức cúi đầu, không dám xem tiếp. 
Thẩm Cố Dung nói: "Ngươi nhìn xem hắn bị làm sao." 
Vẻ mặt bạch hạc đầy khó tin, lập tức quỳ xuống nhận tội: "Bạch hạc không dám!" 
Thẩm Cố Dung ngạc nhiên sững sờ, không dám cái gì? Sao lại không dám? 
Bạch hạc cũng bắt đầu run lên. 
Thẩm Cố Dung cân nhắc một lát, mặt cũng tái đi. 
Có phải bạch hạc này cảm thấy nam chính nhỏ như thế này là do bị mình tra tấn không? 
Thẩm Cố Dung một chân đá bay cái nón cầm thú kia của Thẩm Phụng Tuyết, chỉ vào Mục Trích nói: "Không dám cái gì mà không dám, xem đi." 
Bạch hạc sợ hãi tột độ, nhưng lại không dám cãi lời, đành phải thử đứng dậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603739/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.