Anh nhìn cậu.
Lâm Quỳnh: "Sao vậy?"
"Cậu có cảm thấy có gì đó không đúng không?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, nhưng cũng hiểu ý nghĩa câu nói của đối phương, "Không nha, thì là ăn cả chay lẫn mặn mà."
Phó Hành Vân:?
Lâm Quỳnh ôm cánh tay anh, "Tôi trước giờ chưa từng lập thời thề mà bản thân làm không nổi, đây cũng là vì tốt cho hai chúng ta."
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của đối phương, Lâm Quỳnh vội vàng nói tiếp: "Nếu tôi nói cả đời này ăn chay để đổi lấy kiếp sau được kết hôn với anh, anh có tin không?"
Nhớ lại thịt thỏ hôm qua, Phó Hành Vân hiền như bụt, nói, "Không tin."
"Nếu như nói tôi sẽ ăn chay suốt luôn, anh cảm thấy tôi có làm được không?"
Nhớ lại cái đêm cậu bỏ rơi anh để đi chạy bộ buổi tối, Phó Hành Vân một lần nữa mở miệng, "Không thể."
Lâm Quỳnh vỗ vai anh, "Vậy nên tôi mới lập lời thề ăn cả chay lẫn mặn đó."
Phó Hành Vân:....
Lâm Quỳnh lại ôm tay anh, thẹn thùng cúi đầu, "Không vì gì khác, chỉ vì muốn kiếp sau có thể tiếp tục ở bên anh."
Nói rồi bắt đầu viện cớ cho việc ăn cả chay lẫn mặn của mình, "Không phải tôi không bằng lòng lập lời thề tôi luyện ý chí con người, tôi chỉ là sợ bỗng có một ngày nào đó sơ xuất không làm, vậy thì kiếp sau..."
"Không được ở bên anh rồi."
Giọng chàng thanh niên vang lên bên tai, giống như chiếc đuôi mềm mại của mèo con lướt qua làn da vậy, ngứa ngáy không thôi.
"Dù sao..."
Phó Hành Vân rủ mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953329/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.