Phó Cảnh Lâm nhìn theo hướng tay bé con.
Cục Thịt kéo kéo ngón tay Phó Cảnh Lâm, "Anh ơi, cho bà."
Phó Cảnh Lâm sau khi nhìn thấy hố bùn thì chân mày cứ nhíu lại, chưa hề giãn ra.
Cục Thịt dùng đôi mắt trong veo nhìn nhóc, ánh mắt đó ngập tràn mong đợi, Phó Cảnh Lâm nghiến nghiến răng, giơ tay vò mạnh mấy cái trên cái đầu bông xù của bé con, giống như sự trả đũa của con nít vậy.
"Được rồi, anh đi là được chứ gì?"
Cục Thịt lập tức mỉm cười, bật ngón tay cái, ngẩng cái đầu rối xù như ổ quạ lên: "Anh ơi, anh giỏi nhất!"
- --
"Huhuhuhuhu Đôn Đôn đúng là thiên thần nhỏ mà, vẫn luôn nhớ đến bà cụ."
"Em trai, em đúng là một người đàn ông mà."
"Em trai, chị yêu em!!!!"
"Hai đứa đều rất là đáng yêu."
"Chỉ có tôi lo lắng, sợ lát nữa ông chồng Zaun của tôi sẽ không nhịn được mà chửi thề sao?"
"Hahahaha tôi cũng lo nè."
"Không cần lo đâu, chồng tôi biết ngâm thơ mà."
"Chồng tôi có học thức mà."
- --
MC tiếp tục phổ biến luật chơi, "Hai nhóm gia đình sẽ có thời gian thi đấu là 3 phút, sau ba phút, gia đình còn đứng vững sẽ là người chiến thắng, nếu như hết giờ mà vẫn chưa có ai ngã xuống thì tiếp tục thi đấu, hết giờ lại xét xem gia đình nào ngã xuống để tính kết quả."
"Gia đình giành chiến thắng sẽ tiến vào chung kết, nhóm gia đình chiến thắng sau cùng sẽ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/3209063/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.