"Vừa nãy hình như em trai mới văng tục phải không hahahahaha."
"Đỉnh, khá khen cho Ngày tháng hai cỏ cây xanh mướt, khắp bốn bề oanh yến tung bay."
"Mặc dù đẹp trai đấy, nhưng tôi vừa nhìn cái đã biết cái nết không vừa rồi, quả nhiên là người nóng nảy hay văng tục chửi thề mà."
"Kĩ năng chửi tục mới, đáng học hỏi."
"Em trai này dễ cưng ghê, sao đàn ông họ Phó đều tuyệt vời vậy chứ?"
- --
Cục Thịt tròn xoe đôi mắt, chớp chớp nhìn anh trai, Phó Cảnh Lâm nhìn bé, nuốt nước miếng, Cục Thịt cực kì thông minh, cũng không biết nghe nhóc văng tục rồi có học theo không nữa.
Phó Cảnh Lâm lòng rối như tơ vò, nếu bé con học rồi về nhà nói ra thì nhóc chết chắc.
Lúc này chỉ thấy Cục Thịt chúm chím đôi môi, "Anh ơi."
Phó Cảnh Lâm chột dạ nhìn bé, "Hửm?"
"Vừa rồi anh đang đọc thơ sao?"
Cơ mặt Phó Cảnh Lâm cứng đờ, không dám thả lỏng, "Đương nhiên rồi."
Chỉ thấy Cục Thịt giơ đôi bàn tay múp thịt lên, bộp bộp bộp bộp....
"Anh ơi, anh thật là có học thức."
- --
"Hahahahaha đỉnh luôn, Đôn Đôn sao lại cưng dữ vậy trời."
"Tối muốn đi trộm con, đúng là thiên thần bé bỏng mà."
"Đây là tầm quan trọng của việc đọc được thơ cổ ngay cả khi văng tục."
- --
Phó Cảnh Lâm nhất thời ngây dại, trong lòng khẽ thờ phào, chỉ một lời khen của Cục Thịt đã khiến nhóc không còn để bụng việc bùn đất dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/3209061/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.