Edit: Điềm Điềm
**********************
Dung Ngọc đi theo Hoa Tự Cẩm trở lại nơi nghỉ ngơi, Hoa Tự Cẩm nhìn chằm chằm môi cậu, đầu óc đột nhiên đau đớn: ” Cái miệng này của cậu thật sự là bị muỗi cắn?”
Dung Ngọc nghe thấy lời này của hắn, trợn mắt, hừ một tiếng: ” Nếu không thì sao?”
Là một con muỗi lớn!
Lời này cũng không có cách nào nói ra.
” Tôi tìm đá đắp cho cậu, bằng không lát nữa quay phim như thế nào đây?”
Dung Ngọc ngồi xuống, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, tạo nghiệt mà!
Cậu nghĩ như vậy bỗng cảm nhận cách đó không xa có ánh mắt rơi vào trên người mình, nghiêng đầu nhìn lại ánh mắt tràn ngập thăm dò của La Kỳ Sinh.
Hắn giả vờ không thấy rồi dời ánh mắt đi.
Sau khi Thẩm Bằng Lan trở về, phát hiện Hạ Kinh Hồng thoạt nhìn có chút hoảng hốt, trên thực tế y cũng rất hoảng hốt.
Thử hỏi, như thế nào lại thay đổi thành một người tốt. Ngay cả quá trình chuyển đổi cũng không có, điều này quá là nhanh đi.
Cùng Hạ Kinh Hồng liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Bằng Lan tiến lại gần nói: ” Thoạt nhìn cậu hình như rất nghiêm túc, việc này đã nói với bà chưa?”
” Lần trước nói qua một tiếng, nhưng cậu hình như không muốn để cho người nhà biết sớm như vậy, có thể là muốn chờ mọi việc thành công đi.”
Thẩm Bằng Lan nghe vậy trong lòng có chút phức tạp, theo bản năng nhìn về phía Dung Ngọc cách đó không xa, nghĩ đến môi đối phương sưng lên, trong lòng nhảy dựng lên dời ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-bach-nguyet-quang-cua-nha-giau-so-mot/1017689/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.