Edit: Điềm Điềm
**********************
Dung Ngọc nghe vậy đưa tay đẩy người đàn ông ra, đứng thẳng người, giơ tay lên sửa áo sơ mi bị nhăn, mắt mèo xinh đẹp nhẹ nhàng nâng lên nhìn về phía anh.
Ánh mắt thiếu niên rất đẹp, lông mi rậm rạp trên mí mắt hình thành một đường kẻ mắt tự nhiên, làm nổi bật đôi mắt vừa to vừa tràn ngập linh tính.
Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, có thể làm cho mọi người cảm thấy hấp dẫn.
” Anh có thể né tránh, anh không cần ôm không được sao?”
” Vậy chẳng phải là làm cậu thất vọng sao.” Cố Triều Từ nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên gợn lên độ cong đẹp mắt, đôi mắt đen phảng phất cũng bởi vậy mà ôn nhu hơn rất nhiều.
Dung Ngọc bị chuyển biến đột nhiên của anh làm lung lay, trong lòng nhịn không được cảm thán, người đàn ông này thật sự là quá dễ nhìn.
Lúc phục hồi tinh thần lại, Cố Triều Từ đã bước nhanh đến trước xe, quay đầu nhìn về phía cậu, ý bảo cậu: ” Lên xe.”
Dung Ngọc giơ tay sờ sờ mũi, chạy tới mở cửa ghế phụ: ” Bây giờ chúng ta có thể về nhà không, tôi đói bụng.”
Cậu từ buổi sáng lăn qua lăn lại đến bây giờ, vừa đói vừa mệt, phía sau còn đau, nói thật hiện tại cho cậu một chỗ, cậu liền muốn nằm xuống.
Cố Triều Từ đối mặt với ánh mắt tràn đầy chờ mong của thiếu niên: ” Nhà có thể trở về, cơm cậu phải tự mình làm.”
Dung Ngọc đang bóc vỏ thỏ trắng ra: ” Nhà anh không có dì nấu cơm sao?”
Tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-bach-nguyet-quang-cua-nha-giau-so-mot/1017675/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.