Editor: minhsike
Beta: Kỷ Kỷ
Lục Niệm không nói lời tiếp theo ra, bởi vì dù không xuất ngoại thì cô cũng không có cách nào tới A Đại, về sau chỉ có thể lưu lại An Thành.
Hồi lâu, bên kia “Ừm” một tiếng.
Sau đó, cái gì cũng không có.
Lục Niệm ngồi thẳng lên, dựa đầu vào gối mềm, đường truyền âm thanh rất rõ ràng rõ ràng, nhưng bên kia cái gì cũng không có.
Lục Niệm nghe thấy tiếng “Ừm” kia, cô liền tưởng tượng đến phản ứng của Tần Tự. Một là cười nhạo cô, nói cô lật lọng. nói mình xuất ngoại xong lại không đi, một phản ứng khác chính là…
Anh… Tốt xấu gì cũng có một chút vui vẻ.
Cô không xuất ngoại, khoảng cách giữa hai người sẽ gần hơn rất nhiều.
Phản ứng này cũng biểu thị hoàn toàn không liên quan tới anh, cũng không mang theo bất luận cảm xúc dao động gì: “Ừm.”
Làm cô nghẹn một chút.
Không chút nghĩ ngợi, nói: “Được thôi, em biết dù sao anh cũng không quan tâm, em chỉ tùy tiện nói thôi.”
“Buổi tối gặp ác mộng nên mới dậy, Miêu Miêu ngủ rồi, em chỉ nghịch điện thoại.” Cô nổi giận nói: “Không nhất thiết phải gọi cho anh, em có thể gọi cho người khác nói chuyện cũng được, miễn là người.”
Hai gò má thiếu nữ nóng rát.
Kỳ thật loại chuyện này trước kia cũng không ít, nhưng khi đó, cô bình thản ung dung, không cảm thấy gì.
Mà hiện tại, trong lòng thiếu nữ lại nảy sinh tình cảm mông lung vi diệu, thậm chí bản thân còn không rõ ràng, lại thận trọng cùng tự tôn hơn.
Ngày thường tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-my-nhan-benh-em-gai-cua-vai-ac/1664082/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.