Editor: minhsike
Khi Tần Tự đầy cửa vào, Triệu Nhã Nguyên vẫn chưa rời đi.
Thư phòng của Lục Chấp Hoành vào mùa đông cơ bản rất rộng rãi, phần lớn hai bên đều để bày trí các loại sách, một bàn làm việc màu đỏ thẫm, một cái rèm cửa. Ánh nắng mùa đông âm thầm chiếu vào khiến cho toàn bộ căn phòng giống như chìm trong ánh chiều tà.
Nguyên bản Triệu Nhã Nguyên ngồi đối diện Lục Chấp Hoành. Giờ phút này, chứa đến ba người, thư phòng kia không hiểu sao lại có chút nhỏ hẹp.
Thiếu niên lưng thẳng tắp, không để ý Triệu Nhã Nguyên.
Anh thường ngày mặt mày lạnh nhạt nội liễm, luôn luôn không biểu lộ cảm xúc, bây giờ cũng không ngoại lệ.
"Tiểu Tần." Lục Chấp Hoành cười: "Mấy ngày nay vừa vặn nghĩ dành chút thời gian gọi điện thoại cho cậu, không nghĩ tới cậu lại tự mình đến."
"Hai người làm quen một chút chứ?" Lục Chấp Hoành ý bảo: "Vị này là Nhã Nguyên, Triệu Nhã Nguyên, đây là..."
"Cháu biết anh ta." Triệu Nhã Nguyên nói.
Cậu vẫn ngồi đấy, nhàn nhạt nhướng mày về phía thiếu niên.
Làm thế nào mà không biết được chứ.
Đây là cái người mà Lộc Niệm coi trọng?
Cậu cùng Tần Tự cũng chưa trực tiếp chạm mặt bao giờ. Hiện tại, cậu nhìn một lần liền cảm thấy Lộc Niệm khả năng cũng chỉ đơn giản là có tâm tư của tiểu nữ sinh. Bởi vì túi da này có thể khiến người sinh ra hảo cảm mông lung.
Lục Chấp Hoành: "Hai cậu hẳn là tốt nghiệp cùng một trường đi, vậy mà ta lại quên mất."
Triệu Nhã Nguyên buông tay: "Đúng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-my-nhan-benh-em-gai-cua-vai-ac/1664081/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.