Hạ Nhiên nhìn Phong Lư. Cô chỉ nói thế thôi, sao anh ta căng thẳng vậy? Khiến cô không biết trả lời như nào. Phong Lư có vẻ đã nhận ra cảm xúc của mình bất ổn, liền nói: “Xin lỗi em, anh hơi quá đáng. Nhưng em chạy nhanh quá, anh cũng vội vàng theo.”
Nhìn ánh mắt chân thành kia, tim Hạ Nhiên như hụt một nhịp. Mẹ kiếp, cả cuộc đời cô chưa bao giờ thấy được ánh mắt ấy từ một người đàn ông đâu. Hạ Nhiên cố gắng bình ổn tâm trạng, đáp: “Không sao, tôi sợ gặp trộm nên mới hơi cuống cuồng.” . ngôn tình hoàn
Nghe vậy, Phong Lư buồn cười lấy ngón trỏ đẩy nhẹ đầu cô, giọng điệu mang theo vẻ trêu chọc: “Em bị sao vậy? Đã thấy ai đi ăn trộm mà lái xe hơi bao giờ chưa?”
Hạ Nhiên ngẩn người. Ừ nhỉ? Sao vừa nãy không cô nghĩ ra? Ngại cho sự ngu ngốc của mình, cô ngụy biện: “Không phải cướp tiền thì là cướp sắc, trông tôi thế này đi đường buổi tối một mình rất nguy hiểm đấy, biết không?”
“Cướp được thì thật tốt”, Phong Lư lẩm bẩm.
Hạ Nhiên không nghe rõ, thắc mắc: “Hả? Anh vừa nói gì cơ?”
Chậc, lỡ miệng rồi, Phong Lư lảng tránh: “Theo ý em vừa nói, buổi tối đi một mình rất nguy hiểm. Vì vậy nên anh muốn đưa em về, được chứ?”
Hạ Nhiên quan sát xung quanh, trời đã tối sẩm từ bao giờ. Nhìn người đàn ông trước mặt, dẫu biết mình không nên tin tưởng anh ta nhưng ánh mắt chân thành ấy lại khiến cô xao động..
Hạ Nhiên định mở lời đồng ý, bỗng có người chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-moi-tinh-dau-cua-nam-chinh/207906/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.