Thấy Phong Lư nắm lấy mình không buông, Hạ Nhiên liền thở dài. Ai bảo cô số khổ, bị xuyên vào nữ phụ văn. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước khi trở về, rằng sẽ gặp lại nam chính nhưng ai ngờ lại xảy ra đột ngột như vậy, làm cô không kịp ứng phó.
Hạ Niệm chạm vào tay anh, giọng xa cách: "Đầu tiên, đạo lí nam nữ thụ thụ bất thân chắc hẳn anh cũng hiểu, mong anh hãy bỏ tay ra. Thứ hai, đây là nơi kinh doanh của tiệm, không phải nơi anh có thể gây rối. Nếu anh có chuyện gấp muốn nói, tôi sẽ mời anh một ly cafe, được chứ?"
Phong Lư tức đến bật cười: "Ở nước ngoài lâu ngày nên mấy lời giả dối của em cũng bắt đầu trôi chảy rồi nhỉ?"
Hả? Cô là người trung thực, đâu biết nói dối là gì? Mà khoan, sao tên Phong Lư này ấu trĩ thế? Anh ta nghĩ cô có thể chạy thoát khỏi một người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu này ư? Cô đáp: "Anh yên tâm, tôi sẽ giữ lời. Cùng lắm nếu tôi chạy thì anh kêu bảy bảy bốn chín mấy tên vệ sĩ cao to lực lưỡng đi tìm tôi là được. Bây giờ tôi cũng không thể xuất ngoại được đâu."
Phong Lư ngẫm nghĩ lời cô nói một chút. Lý luận đầy đủ, nghe rất hợp tình hợp lý. Bây giờ mình không thiếu tiền, không thiếu vệ sĩ, đã thế còn biết nhà cô ấy ở đâu, lo lắng gì chứ. Phong Lư hơi nới lỏng bàn tay, xoa nhẹ tay cô nhưng không buông hẳn, giọng mang theo nét chiều chuộng: "Được, chúng ta ra quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-moi-tinh-dau-cua-nam-chinh/207895/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.