Editor: acedia
"Văn Chi Vọng, con với Tiểu Đàm tiến triển đến đâu rồi?" Văn phu nhân hỏi.
Văn Chi Vọng đáp: "Cũng được, vẫn thế."
"Vẫn thế là như nào?" Văn phu nhân bị hắn lừa một tháng, đã phát giác có điều không đúng từ lâu, "Văn Chi Vọng, chuyện Tiểu Đàm mà con đã nói, không phải là lừa mẹ đấy chứ?"
Đương nhiên là lừa mẹ rồi.
Nhưng Văn Chi Vọng không có can đảm đối nghịch với mẹ.
Hắn đành phải nói: "Không lừa mẹ mà, hai ngày nữa con sẽ nói chuyện này với em ấy."
Đã đến lúc tìm một cái cớ khác để chấm dứt chuyện này.
Văn phu nhân đang định nói gì đó, Văn Chi Vọng đã giành trước: "Con no rồi, về phòng xử lý công việc trước."
Văn phu nhân thở dài, đành nuốt một bụng lời vào trong.
Đứa con trai này của bà, rốt cuộc đến lúc nào mới thông suốt đây! Thật khiến bà gấp muốn chết.
Văn Chi Vọng quay về phòng, nhưng không xử lý công việc mà là ôm nhóc Ragdoll, như có như không vuốt lông cậu.
"Đoàn Đoàn, bé nói coi, chuyện này, tôi nên xử lý như nào? Tôi nên nói thật với bà ấy, hay là tìm lý do khác?"
Đàm Nhiên vẫy vẫy đuôi.
Có phải chuyện của cậu đâu?
Cậu cũng chẳng nói được tiếng người.
Văn Chi Vọng thở dài thườn thượt, hắn nhìn vào đôi mắt trong suốt của bé mèo: "Mắt bé đẹp thật đó. Không có tạp niệm gì."
"Tôi nghĩ tương lai của mình, có lẽ sẽ không gặp được người nào không chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-meo-nha-giau-so-mot/3571602/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.