Edit: Cá
.............
"Văn Tĩnh, xin lỗi cháu nha. Dì lo chơi với Đoàn Đoàn nên nhất thời không chú ý, thế là để tên nhóc kia trốn mất." Văn nữ sĩ nói, "Lần sau bằng mọi giá dì phải bắt được tên nhóc thúi kia, điều giáo nó một trận!"
Lục Văn Tĩnh cười, nói: "Dì à, con có thể nhận ra rằng anh ấy không có ý gì với con cả."
"Con thấy là nên từ bỏ việc này đi."
Lục Văn Tĩnh là một người thức thời.
Tình cảm thì không thể ép buộc được.
Huống hồ, gia thế và bằng cấp của cô vốn không kém tí nào.
Thế nên yêu cầu của Lục Văn Tĩnh về nửa kia của mình rất đơn giản, chỉ cần hai bên đều thích nhau, thế là đủ.
Thế giới rộng lớn, biển người mênh mông.
Lần này Lục Văn Tĩnh tới đây, cũng chỉ là để xem thử coi hai người có hợp sống chung với nhau không.
Nếu hai người không hợp nhau, thì vẫn là nên dẹp chuyện se duyên này đi.
Như thế mới tốt cho hai bên.
Văn nữ sĩ lộ vẻ xin lỗi, nói: "Xin lỗi con nha Văn Tĩnh, lần sau dì chắc chắn sẽ..."
Lục Văn Tĩnh lắc đầu, cô vươn tay sờ đầu nhóc mèo.
Cô nói: "Dì à, dì không cần xin lỗi con đâu."
"Bé mèo này thật ngoan lại rất đáng yêu." Lục Văn Tĩnh chọt chọt chóp mũi ươn ướt bé xinh của nhóc mèo, "Đoàn Đoàn, lần sau chúng ta gặp lại nha."
Trong lòng Văn nũ sĩ khẽ thở dài.
Mười mấy năm rồi nàng không gặp cô nhóc Lục gia này, cô bây giờ khác xa so với khi xưa quá.
Khi xưa thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-meo-cua-thu-phu-giau-nhat/727260/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.