"Ba!" Ngụy Kiến Vĩ mới xuất hiện ở cửa ra vào thì Ngụy Viễn Hàng đã nhìn thấy anh. 
Hà Hiểu Vân đang dọn đồ ăn lên bàn, thấy anh về thì nói: "Anh về rồi sao, rửa tay ăn cơm thôi." 
Vừa nói xong thì trong lòng cô liền 囧, sao nghe qua lại giống vợ chồng già quá vậy? Vốn định hỏi anh buổi sáng làm việc thế nào, giờ thì cũng nuốt lại vào trong bụng, không hỏi nữa, hỏi ra lại càng giống hơn mất. 
Cô không hỏi nhưng Ngụy Kiến Vĩ hỏi: "Chợ bên này náo nhiệt không?" 
"Náo nhiệt, lớn hơn trong huyện chúng ta rất nhiều." 
Ngụy Viễn Hàng không kịp chờ đợi nói: "Con thấy thật nhiều thật nhiều xe, còn có người nhiều ơi là nhiều, nhiều ơi là nhiều..." . Truyện Khác 
"Đừng nhiều nữa, ngồi xuống ăn cơm." Hà Hiểu Vân nhấn thằng bé ngồi xuống ghế, đeo cái yếm lên tránh cho nó ăn vung vãi đồ ăn khắp nơi. 
Ngụy Kiến Vĩ rửa tay xong cũng ngồi xuống, "Qua mấy ngày có thời gian thì chúng ta cùng đi." 
"Anh có việc thì cứ làm đi, có thời gian rồi nói, dù sao bọn em đều rảnh rỗi." Hà Hiểu Vân nói. 
Cô gắp cho Ngụy Viễn Hàng miếng thịt, đứa nhỏ hít một hơi, lời nịnh nọt há miệng là bay ra: "Thịt mẹ nấu thật là ngon." 
"Ít nhất ăn xong hẵng nói câu này thì mẹ còn tin con." Hà Hiểu Vân buồn cười. 
"A...oàm..." Ngụy Viễn Hàng há miệng ăn thịt, vừa ăn vừa thỏa mãn lắc lư đầu nhỏ, miệng còn không rảnh rỗi: "Thật là ngon, đúng không ba?" 
"Quả thật rất ngon." Ngụy Kiến Vĩ gật đầu đồng ý, còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh-truyen-nien-dai/1119734/chuong-37-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.