Đường dài mệt nhọc, đêm này ngủ một giấc thật say, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, tia sáng xuyên thấu từ cửa sổ ngoài hành lang vào phòng. 
Hà Hiểu Vân ôm chăn ngồi dậy, ngồi ngốc một lát mới dần dần tỉnh táo, nhớ ra bây giờ mình đang ở đâu. 
Cô nhìn qua bên cạnh, Ngụy Viễn Hàng còn đang ngáy khò khò, Ngụy Kiến Vĩ đã dậy nhưng không ở trong phòng, xem ra cô quả thực ngủ rất say, tiếng động lúc anh dậy cũng không đánh thức cô. 
Đúng lúc này cửa phòng cọt kẹt một tiếng, Ngụy Kiến Vĩ đi vào. Anh đã ăn mặc chỉnh tề, một tay cầm bình nước nóng, một tay cầm lồng cơm. 
Hà Hiểu Vân hoàn toàn tỉnh táo, vội dậy sửa soạn bản thân: "Có phải rất trễ rồi không?" 
"Không trễ." Ngụy Kiến Vĩ nói. 
Thực ra thì sau khi anh dậy đã đi tới doanh khu một chuyến nhìn tình huống tân binh luyện tập, sau đó lại đi tới nhà ăn bộ đội mua bữa sáng về. 
Hà Hiểu Vân kéo Ngụy Viễn Hàng rời giường, giúp thằng bé mặc quần áo rửa mặt, Ngụy Kiến Vĩ thì mở đồ ăn mua về ra. 
Đứa nhỏ còn hơi mơ mơ màng màng, mắt cũng chưa mở, nói với mẹ: "Mẹ, con mơ thấy chúng ta đi tìm ba..." 
Hà Hiểu Vân buồn cười: "Chúng ta đã tìm tới ba rồi, con có phải còn chưa tỉnh ngủ không?" 
Chờ rửa mặt xong Ngụy Viễn Hàng mới hoàn toàn tỉnh ngủ, nhảy nhót tới lui trong "nhà mới", nhìn chỗ này lại nhìn chỗ kia. 
Bữa sáng là cháo hoa và bánh màn thầu bắp, kèm chút dưa muối. 
Tối hôm qua Hà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh-truyen-nien-dai/1119733/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.