Buổi sáng khi Hà Hiểu Vân tỉnh dậy thì Ngụy Kiến Vĩ giống như mọi ngày đã không ở trong phòng. 
Cô dậy rửa mặt xong thay quần áo rồi đánh thức đứa nhỏ. 
Ngụy Viễn Hàng mơ mơ màng màng dụi mắt, "Mẹ, hôm nay phải đi nhà bà ngoại sao?" 
"Đúng vậy, con mau dậy đi, mẹ thay quần áo mới cho con." 
Đứa nhỏ lại lăn lộn mấy vòng trên giường rồi mới xoay người ngồi dậy, "Ba đâu mẹ?" 
Hà Hiểu Vân cởi quần áo ngủ của thằng bé ra, lấy áo mới phủ lên đầu nó, "Ba đã dậy từ sớm rồi, chỉ có con là trễ nhất thôi." 
Ngụy Viễn Hàng nghe vậy thì giải thích cho mình: "Con là con nít, chờ con trở thành người lớn rồi thì sẽ dậy thật sớm." 
"Ai nói với con vậy?" Hà Hiểu Vân buồn cười. 
Đứa nhỏ gật gù đắc ý, "Con tự mần nghĩ ra đó." 
"Vậy con nghĩ cũng thật nhiều." 
Thằng bé không biết cô đang chế giễu mình còn tưởng là mẹ đang khen nên rất vui sướng. 
Đang nói thì Ngụy Kiến Vĩ từ bên ngoài vào, cũng không biết anh đã làm gì mà cả người đều là mồ hôi nóng chảy nhễ nhại. 
"Oa, ba thật nhiều mồ hôi." Ngụy Viễn Hàng ngạc nhiên nói. 
Hà Hiểu Vân quay đầu nhìn thoáng qua, nói giỡn: "Anh xuống sông mò cá sao?" 
"Chạy hai vòng." Ngụy Kiến Vĩ nói. 
Cô nghe mà thầm líu lưỡi, thật đúng là tinh lực dồi dào, hôm qua còn sửa mương nước một ngày, khó được hôm nay không cần làm việc mà người ta còn tự tìm cách tiêu hao thể lực. 
Ngụy Kiến Vĩ cởi áo ra rồi đi tới mở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh-truyen-nien-dai/1119719/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.