Tiếng kêu của đứa nhỏ như tiếng sấm vang, Hà Hiểu Vân vốn còn đang thấy may không bị ngã, nghe thấy vậy thì mới ý thức đươc tay đang bị Ngụy Kiến Vĩ nắm, vội vàng tránh ra. 
Không khí nhất thời có hơi kỳ lạ, chỗ cổ tay đó của cô bởi vì da trắng nên dần hiện lên dấu ngón tay anh, nhiệt độ chỗ đó giống như cũng cao hơn chỗ khác làm cho cô không thể không để ý tới. 
Hà Hiểu Vân cố nén cảm giác muốn chạm vào chỗ đó, nói: "Nhanh về nhà thôi." 
Nói xong thì dắt Ngụy Viễn Hàng đi, Ngụy Kiến Vĩ đứng tại chỗ một lát mới chậm rãi đi theo. 
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Hà Hiểu Vân đã dậy, một mình đi tới phiên chợ mua gà, trứng gà và chút trái cây tới nhà mẹ đẻ. 
Lý Nguyệt Quế thấy những thứ này vội nói: "Khi không mua mấy thứ này làm gì? Con mau cầm về đi." 
Hà Hiểu Vân để cái gùi xuống đất, ngồi xuống thở hổn hển nói: "Buổi sáng con đi ra ngoài tới giờ còn chưa uống miếng nước đâu mà mẹ đã muốn đuổi con ra ngoài?" 
Lý Nguyệt Quế nghe vậy vội vàng đi rót ly nước, lại hỏi: "Con ăn sáng chưa?" 
"Ừm." Hà Hiểu Vân cầm ly uống ừng ực, thời gian nói chuyện cũng không có. 
"Từ từ từ từ, coi chừng sặc." 
Uống một hơi hết ly nước Hà Hiểu Vân thở ra một hơi, thấy mẹ cô muốn nói đề tài mới nãy liền nói: "Hôm qua chị về không nói với mẹ sao?" 
"Nói cái gì? Nó về ngồi một lát là đi rồi." 
"Chỉ hôm qua tới chỗ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh-truyen-nien-dai/1119718/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.