Tiền nhuận bút đã biến đổi vài lần sau khi lập nước, từ lúc đầu nhà xuất bản tự ra quyết định số tiền nhuận bút, đến sau này tiền nhuận bút cơ bản cộng với tiền nhuận bút cố định theo số ngạch bản in, rồi lại đến hủy bỏ tiền nhuận bút cơ bản theo số bản in, chỉ thanh toán tiền nhuận bút một lần, tiền nhuận bút cũng từ đỉnh cao mỗi một ngàn từ được 6 đến 18 tệ, trở thành mỗi một ngàn từ được 2 đến 8 tệ ngày nay.
Một quyển sách của Trần Vân gần khoảng năm mươi ngàn chữ, cô không nổi tiếng, chắc chỉ có thể tiền nhuận bút lấy thấp nhất.
Cũng là nói nếu như xuất bản, tiền nhuận bút một lần của cô chắc có thể lấy được một trăm tệ.
Kiếm tiền thật không dễ.
Ôm suy nghĩ này, Trần Vân dùng một tuần viết xong tiểu thuyết ngắn.
Cô đóng bản thảo viết xong thành vở, gửi bưu điện.
Hôm Trần Vân đi gửi bản thảo, Trịnh Vệ Hoa cũng nhận được hàng gửi đến từ quê hương xa xôi.
Gói hàng lần này là tự anh đến trạm gác lấy, vẫn là một bao lớn.
Những người trong ký túc xá hỏi: “Này lại là nhà gửi đến à?”
Trịnh Vệ Hoa gật đầu.
“Ghê nha lão Trịnh, giờ thì tháng nào cũng có thể nhận thư rồi.” Ba người kia dồn qua động tay động chân: “Để tôi xem thử em dâu gửi đồ tốt gì.”
Kỷ Học Văn cướp gói hàng, mở ra nhìn, dô một tiếng.
“Là gì vậy?” Hai người còn lại thò cổ ra.
“Bánh hạnh nhân!” Lý Học Văn lấy ra, bóc một cách bánh hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017080/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.