Xế chiều, nông dân về nhà phát hiện Trịnh Chí Cường té xỉu bên hố ủ phân.
Trong hố ủ phân chứa đầy phân, mùi vị khó mà diễn tả, người phát hiện thấy Trịnh Chí Cường bẩn thỉu nên họ không chịu kéo anh ta ra mà đến nhà chú hai Trịnh gọi người.
Bà Đinh vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy con trai út thì bắt đầu khóc lóc.
Dáng vẻ của Trịnh Chí Cường thật sự rất thảm, mặt mũi y như đầu heo, đôi mắt vắt vào giữa, tay chân xiêu vẹo, không biết là trật khớp hay đã gãy rồi nữa.
“Cường của mẹ ơi!” Bà Đinh cũng không chê bẩn, chạy đến bên hố ủ phân ôm con trai mình, gào đến mức cả thôn cũng có thể nghe thấy: “Tên chết tiệt nào đánh con trai của mẹ thành thế này?”
Trịnh Chí Cường vẫn còn ngất xỉu, tất nhiên không thể trả lời, thật ra dù anh ta có tỉnh đi chăng nữa thì cũng không trả lời được, người đánh anh ta từ đầu đến cuối không lộ diện.
Bà Đinh ôm con trai khóc đến sắp ngất đi, ai đến khuyên bà ta cũng mắng cho, cuối cùng vẫn là bí thư thôn ra mặt: “Chí Cường bị thương không nhẹ, các người nhanh đưa anh ta đến bệnh viện khám đi, để Hồng Lâm lái xe đưa đi.”
Máy kéo ở bộ phận lữ đoàn, bình thường lúc dùng vẫn phải viết đơn.
Tôn Hồng Lâm cầm đơn phê duyệt do bí thư thôn viết chạy đến bộ phận lữ đoàn, lái máy kéo qua.
Nghe thấy tiếng của máy kéo, cuối cùng bà Đinh cũng buông tay, để Trịnh Đại Cường ôm em trai ra.
“Mày nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017076/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.