Tới khi cô dỗ dành ba đứa nhỏ xong thì nhà người khác đã ngủ rồi.
Hôm nay Trần Vân phải chạy cả ngày, giữa trưa chỉ ăn một cái bánh bao nên đã thấy đói từ lâu.
Cô chuẩn bị đi nấu cơm, lại bị Thiết Trụ ngăn lại không cho cử động.
“Để tôi đi làm.”
Trần Vân nghi ngờ: “Con có làm được không?”
Mới có bảy tuổi mà.
Cậu bé xụ mặt xuống, hừ một tiếng rồi dẫn Nhị Nữu đi cùng, để em gái nhóm lửa giúp mình.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Thiết Trụ đã nấu cơm xong.
Tuy cơm hơi nhão, đồ ăn hơi mặn, nhưng đối với một đứa trẻ bảy tuổi thì đã là giỏi lắm rồi.
Hôm nay cậu chăm chỉ bất thường, cái gì cũng không cho Trần Vân làm. Ăn cơm xong thì rửa chén, sau đó chủ động tắm cho em trai, tắm xong còn nấu nước nóng cho Trần Vân.
Trần Vân cảm động lắm, không uổng công cô đối xử tốt với mấy đứa nhỏ.
Ngâm mình trong nước ấm do Thiết Trụ nấu, Trần Vân thở hắt ra, bỗng nhớ ra mình đã bỏ quên cuốn [Từ điển Tân Hoa] rồi.
Bảy hào một quyển đấy! Thiết Trụ nghe thấy tiếng nước bộp bộp trong bếp, tưởng rằng Trần Vân bị làm sao, chạy tới cửa hỏi: “Bà làm sao đấy?”
Tiếng nước biến mất, hai giây sau giọng nói yếu ớt của Trần Vân truyền ra: “Mẹ không sao.”
Không phải chỉ là một cân thịt thôi sao!
Trần Vân nghiến răng nghiến lợi tắm cho xong, trong lòng thầm ghi hận Trịnh Chí Cường thêm một việc.
Cô nằm trên giường, hai tay khép lại, nhìn chằm chằm lên trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017075/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.