Cho nên Trần Vân cố gắng hết sức không để ý đến ánh mắt của Thiết Trụ, ôm Thiết Đản đi vào bếp.
Sau khi cô tỉnh lại chỉ uống có một chén sữa mạch nha, bây giờ bụng đã đói cồn cào.
Gọi Nhị Nữu tới nhóm lửa, Trần Vân nấu một nồi nước, lột bỏ đi lông và da thỏ, cắt thành miếng nhỏ.
Cô chuẩn bị dùng thịt thỏ làm thịt kho tàu, trong nhà không có đủ gia vị, chỉ có thể làm đơn giản, một nồi thịt thỏ dùng hết nửa hủ mỡ cũng có sắc hương đầy đủ, hương thơm làm mọi người chảy nước miếng điên cuồng.
Làm thỏ xong, Trần Vân bắt đầu nấu cơm, chờ cơm rút bớt nước tiếp tục để thịt thỏ kho tàu vào nấu cùng nhau.
“Tới ăn cơm.”
Trần Vân lấy thịt thỏ mang lên, kêu Nhị Nữu lấy chén đũa, bản thân thì vào phòng ôm Thiết Đản ra ngoài, xong thì mang chậu nước đến cho bọn nhỏ rửa tay.
Một con thỏ nặng bốn cân, Trần Vân làm một nửa, nấu ra một nồi lớn.
Màu thịt thỏ mê người, mùi thơm nồng nặc.
Thiết Trụ rửa tay xong không thèm lau, không kịp chờ đợi bóc một miếng thịt thỏ ném vào trong miệng.
Thịt thỏ mới nấu xong, bỏ vào miệng vẫn còn rất nóng.
Đầu lưỡi Thiết Trụ bị nóng đau cũng không nỡ nhả miếng thịt trong miệng ra, nhanh chóng cắn mấy cái rồi nuốt xuống.
“Ăn chậm thôi, không có ai giành với con.” Trần Vân đưa cho cậu một đôi đũa, để cậu và Nhị Nữu ăn chung một cái chén, bản thân thì ôm Thiết Đản bắt đầu ăn.
Ở thời đại này, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017041/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.