Thầy thuốc vừa khen Thiết Trụ vừa đứng dậy nói với Trần Vân: “Tạm thời chân này không được dùng sức, về nhà tĩnh dưỡng hai ngày.”
Trần Vân gật đầu nói được, tiếp tục hỏi: “Trên người cháu có mấy vết trầy có cần dùng thuốc không ạ?”
Thầy thuốc kinh ngạc nhìn cô một cái.
Danh tiếng trong thôn của chủ nhân cơ thể này không được tốt lắm, mọi người đều nói cô ngược đãi con riêng, thầy thuốc nghe được nên ấn tượng đối với cô không quá tốt.
Nhưng hôm nay nhìn lại, tựa hồ lời đồn không đáng tin? Ông thầy thuốc suy nghĩ, từ đằng sau tủ lấy ra một hộp cao.
“Đây là thuốc tôi làm, về nhà rửa sạch vết thương xong thoa thuốc vào là được, hai ngày sau sẽ lành.”
Trần Vân nhận lấy: “Được, cháu cảm ơn.”
Một hộp thuốc lớn tốn hết năm mao tiền, còn lại ông ấy không lấy tiền.
Vào lúc trả tiền, ánh mắt Thiết Trụ trông mong nhìn qua, sau này có những lúc cậu nhớ lại thời điểm được cõng vẫn luôn không được tự nhiên.
Về đến nhà, Trần Vân rửa sạch sẽ vết thương cho Thiết Trụ.
Miệng vết thương ở trên núi bị cọ xát hở ra, bên trên còn có bùn đất dính vào, rất dễ gây ra nhiễm trùng.
Thời này vẫn chưa có thuốc chích uốn ván, vết thương này tốt nhất vẫn nên dùng cồn để khử độc. Thầy thuốc không có dặn, vậy chắc là không có cồn có độ tinh khiết cao, chỉ có thể dùng những thứ khác thay thế. Trần Vân tìm kiếm khắp nhà một lượt, cuối cùng tìm được nửa bình rượu trắng.
Bình rượu này là năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017040/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.