Lúc lấy lại tinh thần tiếng khóc bên ngoài vẫn còn.
Dựa theo ký ức, tiếng khóc này hẳn là phát ra từ đứa nhỏ nhất Thiết Đản.
Đứa bé này cũng đáng thương, vừa ra đời thì mẹ qua đời, công việc của cha quá bận rộn, nhà ngoại quá đông trẻ con, đối đãi với đứa cháu ngoại này cũng bình thường, mẹ kế thì không vừa mắt cậu nhóc, nếu không phải sợ bị người ta đâm chọt sau lưng, nói không chừng đã để đứa nhỏ này chết đói.
Nguyên chủ rất ghét đứa trẻ này, cảm thấy cậu nhóc phiền phức, nói không thông, chỉ biết khóc.
Nhưng Trần Vân xem xong ký ức, cảm thấy tính tình Thiết Đản không tốt, cậu nhóc hẳn chỉ là đói bụng, muốn được ăn mà thôi.
Trần Vân thu dọn một chút, mở cửa.
Cửa vừa mở ra, tiếng khóc của Thiết Đản trở nên càng sắc nhọn.
Cậu nhóc để mông trần ngồi dưới đất, nước mắt giàn giụa, trên người đều khóc tới đỏ ửng, chị gái Nhị Nữu năm tuổi ngồi xổm bên cạnh, giơ gáo múc nước, muốn cho cậu nhóc uống nước.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Nhị Nữu quay đầu, lúc nhìn thấy Trần Vân sợ đến nổi tay run lên, nước bên trong gáo vương vãi ra ngoài, giội lên quần áo Thiết Đản.
Nước mắt Thiết Đản mông lung cúi thấp đầu, tay nhỏ kéo quần áo, lập tức khóc càng lớn tiếng.
Nhị Nữu phạm sai lầm, xem chừng cũng giống như muốn khóc, thân thể trốn về sau, nỗ lực trốn ở phía sau Thiết Đản.
Thực sự là nghiệp chướng.
Trần Vân hít một hơi trong lòng, nhìn thấy Nhị Nữu lại nhớ tới cháu ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017035/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.