Chính là lúc nắng gắt cuối thu ra oai, trời nóng nực khiến người ta không chịu được.
Những người phụ nữ bận rộn vụ đồng trở về bắt đầu làm bữa trưa, từng nhà bay lên khói bếp, chỉ có có một nhà ngoại lệ.
Trần Vân nằm ở trên giường, ngơ ngác như khúc gỗ nhìn chằm chằm xà nhà.
Trên xà nhà kết tầng mạng nhện dày đặc, con nhện trên mạng nhện dùng tơ nhện quấn từng vòng lên con mồi.
Trần Vân nghi ngờ mình đang nằm mơ, nếu không lấy thị lực cận thị 500 độ của cô, làm sao có thể thấy rõ thứ xa như vậy? Cô nhắm mắt lại, trong lòng nói thầm mau mau tỉnh lại, đưa tay véo trên đùi, đau đến mức cô hít vào một ngụm khí lạnh.
Lại mở mắt ra, vẫn là căn phòng nhỏ này.
Dùng ánh mắt thời hiện đại mà nhìn thì đây là một căn nhà bằng đất cực kỳ cũ nát, nhà rất thấp, một cửa sổ to bằng lòng bàn tay, kính cửa sổ đã biến thành màu vàng qua từng tháng từng ngày, tia sáng không xuyên qua được, căn nhà có vẻ càng tối tăm.
Trong phòng kín gió, ngột ngạt giống như phòng xông hơi.
Trần Vân nóng tới mức đổ mồ hôi cả người, chịu đựng cơn đau đầu đứng dậy.
Trong phòng ngoại trừ có một cái giường còn có cái bàn, trên bàn đặt một cái gương kiểu cũ, khung gương là nhựa màu đỏ, có thể treo trên tường, cũng có thể đặt đứng trên mặt bàn.
Trần Vân đi tới cầm lấy gương, trong gương soi ra một gương mặt xa lạ.
Tim đập tăng nhanh, Trần Vân che lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017034/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.