“Nhà tôi nào có tiền chứ! Hết rồi hết rồi!” Bà Đinh đến đòi tiền, kết quả còn chưa nói gì nữa, người ta đã thò tay ra với bà ta trước rồi! Sao được? Đừng nói giờ bà ta đang hết tiền, dù có tiền đi nữa cũng không thể chưa cho người ngoài!
“Hết tiền thì ăn ít chút đi, trộn gạo tấm vào mà ăn, bữa nào cũng ăn toàn gạo trắng còn tưởng mình là người thành phố à?”
Bà Đinh cay nghiệt cô một câu rồi xoay người đi, Trần Vân tiễn bà ta ra cửa, đến cổng còn cố hỏi: “Nhà thím thật sự không còn thức ăn dư nhiều sao?”
“Hết rồi hết rồi!” Bà Đinh lớn tiếng phủ nhận, nói xong nhấc chân bỏ đi, lo sợ Trần Vân cùng về với bà ta.
Thấy bà Đinh chạy đi như bỏ trốn, tâm trạng của Trần Vân rất tốt, cong cong khóe miệng.
Cô trở vào sân đóng cổng lại, sau khi vào nhà thấy ba đứa nhỏ đều ngồi ngốc nhìn cô.
Ban nãy Nhị Nữu khóc chung với cô, cô bé có thiên phú hơn Trần Vân nhiều, lúc khóc là rơi nước mắt thật nên lúc này mắt hơi khó chịu, vẫn luôn dùng tay dụi.
“Ôi chao không thể dụi mắt.” Trần Vân kéo tay cô bé xuống, ngồi xổm xuống ngang tầm với Nhị Nữu: “Đến để mẹ xem thế nào?”
Nhị Nữu thả tay ra, mở to mắt.
Trần Vân kéo mí mắt ra, phát hiện có một sợi lông mi rơi vào mắt.
“Đừng nhúc nhích, mẹ thổi ra giúp con.” Trần Vân tốn sức lấy sợi lông mi ra ngoài, bảo cô bé chớp mắt: “Giờ còn khó chịu không con?”
Nhị Nữu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nam-phu-nien-dai-van/3969677/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.