“Đương nhiên là nguyện ý, vì sao lại không nguyện ý? Cái gì mà của ta, không phải các ngươi cũng đi cùng ta sao?”
Dường như Khương Nhiên đã hiểu đièu gì, cảm thấy hai thằng nhóc này vừa đáng thương vừa đáng yêu, lại ngoan ngoãn, tốt hơn con bưu kia rất nhiều.
“Không đúng, là cha các ngươi tìm được, là hắn đã đào bẫy trước.”
Khương Nhiên không đợi hai thằng nhóc vui vẻ xong đã đổi giọng.
Đại khái là nói hơi chậm, mặt hai thằng nhóc biến đổi liên hồi, nhưng cuối cùng dường như chúng đã thở phào một hơi?
Tiếp đó, Khương Nhiên lấy con mồi ra để hai thằng nhóc chọn một chút xem nên giữ con nào lại để ăn, con nào thì mang đi bán.
Chọn xong, nàng đang định vung tay lên thu hồi con mồi vào trong không gian, lại bị Chu Du ngăn lại.
“Kế mẫu, người bỏ vào như vậy liệu có làm lẫn lộn chúng không? Chúng ta đã mất thời gian chọn rất lâu.”
“Ta là đại yêu, chẳng lẽ ngay chút chuyện như vậy cũng không khống chế được hay sao? Cứ yên tâm.”
Nàng đưa mắt ra hiệu trấn an Chu Du.
Nhưng vẻ mặt Chu Du vẫn vặn vẹo như bị táo bón, lông mày như con trùng đậu nhỏ nhíu chặt lại với nhau, ở giữa phồng lên.
“Con muốn nói là nơi này là núi, cũng không có ai nhìn thấy, người có thể dùng thuật chú thần thông của đại yêu quái.”
“Nhưng lát nữa chúng ta phải lên trấn bán thịt, người không thể làm như vậy trước mặt người khác, đúng không?”
Chu Du cảm thấy nếu kế mẫu thi triển thần thông trước mặt mọi người chắc chắn sẽ dọa chết bọn họ mất.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Khương Nhiên không nghĩ tới điều này.
Chu Du suy nghĩ một chút, nhớ tới trước kia khi cha vào núi săn thú đều sẽ khiêng con mồi trở về.
Nhưng nhìn thân thể nhỏ bé của mình và đệ đệ Chu Tham, còn cả kế mẫu, nó lắc đầu.
“Cha đã dạy chúng con cách đan giỏ. Như vậy đi, chúng con đi chặt một ít mây, đan ba cái giỏ lớn, sau đó lại đeo trên lưng.”
“Đợi đến khi ra khỏi núi rồi chúng ta lại lấy con mồi ra khiêng trên lưng, phủ thêm một ít cỏ phía trên nữa, như vậy sẽ không khiến người ta chú ý quá nhiều.”
Chu Du suy nghĩ chu toàn. Hiện tại đang năm tai ương, cha với người già trong thôn đã từng nói, khắp nơi đều là người không được ăn no mất đi nhân tính.
Có một số việc nhất định phải phòng ngừa trước, có thể không lộ thì không nên để lộ.
Nói làm là làm.
Khương Nhiên phụ trách dùng sấm sét chặt dây mây xuống sau đó lại chặt hết lá cây với gai phía trên đi, cuối cùng để hai thằng nhóc dùng tay đan giỏ.
Nàng nhìn thấy mới lạ cũng muốn học, chỉ có điều dường như long trảo của nàng không được lợi hại như con người.
“Các ngươi thật quá lợi hại, thứ phức tạp như vậy cũng có thể làm ra được.”
Chờ đến khi làm xong, bắt đầu đan nốt phần bên trên, cái giỏ cơ bản đã thành hình.
Lúc này Khương Nhiên mới nhớ tới nàng đã từng nhìn thấy thứ này, hình như người trong thôn cũng có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]