Đúng rồi, sáng nay Chu Thành An còn nói muốn mời đại phu tới bắt mạch kê thuốc cho Niệm Niệm. Nhưng, nhưng thuốc này tốt hơn long khí của nàng sao?
Nếu có thể tốt hơn thật, vì sao chân Chu Thành An bị phế lâu như vậy cũng không khỏi mà mới hít vài hơi long khí của nàng đã có dấu hiệu tốt lên?
Lại nghĩ đến điều gì đó, nàng liếc mắt đánh giá hai thằng nhóc trước mặt, mặt mũi vàng vọt, gầy gò, đồ trên người đã rách nát.
Chỉ cả nóc nhà chỉ một tia sét đã có thể đánh thủng, nàng như đột nhiên hiểu ra điều gì.
Đại khái là quá nghèo, vốn không có tiền mời đại phu, càng đừng nói đến uống thuốc tốt.
“Ta nghe người trong thôn nói, thuốc tốt đại khái là nhân sâm nhung hươu linh chi hà thủ ô lộc huyết...”
Chu Du vừa nghĩ vừa nói. Nhớ tới trong số đám dã thú mà kế mẫu dùng sét đánh chết dường như có một con hươu, hai mắt nó lập tức tỏa sáng.
“Chúng ta có thể lấy máu của con nai kia cho cha uống, cha uống xong chắc chắn sẽ khỏe hơn một chút.”
“Đây là thuốc?” Khương Nhiên tỏ vẻ đã hiểu đôi chút, vì thế lại nói:
“Vậy, hay là ta lại đi kiếm thêm vài con nữa? Dù sao trong rừng này cũng có rất nhiều.”
Hai thằng nhóc sợ tới mức run rẩy, vội vàng lên tiếng: “Thật sự đủ rồi, nhiều như vậy đã đủ cho chúng ta ăn thật lâu rồi. Hơn nữa, hiện tại thời tiết nóng, không thể để thịt quá lâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-ta-giup-nhoc-con-xui-xeo-nghich-thien-cai-menh/2656525/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.