Chương này dở lắm mấy ní ơi. Làm ơn đừng đọc, tác giả dùng hết chất xám viết văn nên chẳng còn tý nếp nhăn nào đâu =((
Hạ Nhược Vũ ôm hắn, Duật Vân cũng không bắt lời trước. Vì hắn biết y sẽ chọn nói ra trước thôi.
Và đúng như hắn nghĩ, y dã mở lời.
Ngươi biết gì không? Ta đã mơ về quá khứ của ta"
Quá khứ của Tiểu Vũ sao?"
Duật Vân khựng lại một chút, lấy tay xoa lưng cho y.
Không, là ta cơ"
Câu nói đó làm hắn khó hiểu, là sao? Tiểu Vũ không phải là ngươi sao?
Ta mơ về 'ta khi còn nhỏ. Khi ta còn người thân, ta sống rất tốt. Nhưng năm ta mười ba, họ đã hi sinh rồi. Ta sống với họ hàng, nhưng họ không coi ta là con cháu của họ. Bọn họ đánh đập ta không thương tiếc. Ta không muốn phản kháng, cho nên đã chịu đựng đến khi bản thân đủ lớn để rời khỏi chỗ đó."
Thực ra, ban đầu bọn họ nhận nuôi ta là vì khối tài sản mà ba mẹ ta đã để lại. Cuối cùng cũng không thể lấy được, bọn họ liền trút giận lên ta."
"Ta của quá khứ rất nhát, không bao giờ vui vẻ hay cười đùa cả. Bởi ta sợ, khi cười bọn họ sẽ lại đánh đập ta."
Nhưng rồi ta gặp ngươi đấy Duật Vân. Ngươi khác bọn họ, ngươi không lợi dụng ta vì chuyện xấu. Ngươi là muốn cứu người, muốn làm việc tốt"
Duật Vân im lặng nghe y kể về giấc mơ của mình. Đây chính là quá khứ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-linh-mieu-ta-tro-thanh-linh-vat-cua-vuong-phu/3727897/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.