Minh Lan rất bất ngờ trước luồng ánh sáng này. Nàng phải nhắm mắt lại một lúc mới có thể nhìn rõ mọi việc được.
Đến khi nàng nhìn rõ, trước mặt nàng là một nam nhân khí sắc vui vẻ, đuôi mắt còn ẩn hiện màu đỏ nhạt. Mà nàng không nhìn thấy con mèo đâu cả.
"Ngươi... là nam nhân đi chung với Duật vương hôm qua."
" Đúng vậy là ta đây. Ta cũng chính là con mèo mà ngươi hay vuốt ve đó."
Hạ Nhược Vũ từ tốn giải thích. Nếu bây giờ hỗn loạn có khi sẽ phản tác dụng mất.
" Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại lấy danh tính của Duật vương ra làm lá chắn."
Minh Lan sống trong cái hậu cung này cũng biết rõ. Nàng không nên tin tưởng những ai mới gặp lần đầu như thế này. Nhưng bằng một cách nào đó, trong tâm trí nàng lại nói rằng người này hoàn toàn đáng tin cậy.
" Ta là con mèo mà Duật Vân đã đem về. Ngươi còn nhớ khi lần đầu ta và ngươi gặp nhau chứ? Ngươi đã cứu ta đó”.
Hạ Nhược Vũ hồi tưởng lại khoảng thời gian y mới đến thể giới này. Nàng là người đã cứu y, dạy chữ cho y nên y rất yêu mến nàng. Coi nàng như một người chị chín chẵn.
" Quả thật là ngươi có phần giống với con mèo đó. Nhưng ta làm sao mà tin được một kẻ không rõ lai lịch như ngươi đây?"
"À, ta quên giới thiệu. Ta tên Hạ Nhược Vũ, ta là linh miêu mà trong sử sách các ngươi viết." Hạ Nhược Vũ làm hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-linh-mieu-ta-tro-thanh-linh-vat-cua-vuong-phu/3701151/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.