Chương trước
Chương sau
Một tuần sau đó, Duật Vân đã được mời đến hoàng cung xem diễn xiếc.

Nghe nói đóng xiếc lần này có xiếc hổ. Con hổ rất to, vì nể mặt hoàng huynh chết bầm kia mà hắn phải đi. Còn phải mang theo một nam nhân mà lần trước Duật Tư mang đến, hắn giận muốn phá cả viện của mình khi đọc bức thư của Duật Tư.

" Tên hoàng huynh khốn nạn, hết chuyện này đến chuyện khác đều muốn chọc phá mình!"

Hạ Nhược Vũ ngồi bên cạnh nhìn hắn nổi khùng. Nếu bây giờ y nằm cười có khi bị hắn cho lên thớt rồi.

" Ca ca!"

Vu Tình xách tà y phục chạy vô, nhóc con hớn hở sấn lại gần hắn hỏi.

" Huynh đã có ai đi chung chưa? Nếu không thì có thể để Tô Liên huynh đi chung được không? Ba người chúng ta cùng đi coi xiếc."

Duật Vân đang đau đầy về chuyện này, Vu Tình còn cố chọc ngoáy vào khiến hắn càng tức thêm. Mặt mày đen lại lườm nhóc.

" Đệ có vẻ còn rảnh nhỉ? Có muốn tăng thêm bài tập không?"

" Không phải chuyện này, ca huynh cho Tô Liên huynh đi chung được không? Một mình ta rất chán."

" Vậy thì ở lại phủ đi." Duật Vân phất tà áo rời đi, hắn không muốn chút giận lên đệ đệ này của mình.

Hạ Nhược Vũ lẽo đẽo theo sau hắn, còn quay lại nhìn Vu Tình để xem biểu cảm. Chỉ thấy nhóc đó giận dữ chằm chằm hắn, hai má còn phồng lên. Sau đó quay phắt người rời đi, bước chân như dậm xuống nền nhà đến lủng một lỗ.

" Haiz, đúng là trẻ con khó chiều. Một hai đòi bằng được cơ đấy."

Hạ Nhược Vũ lắc lắc mông đi, y đi làm dịu cái con người nóng nảy kia đây.

__

Đến tối, yến tiệc đã mở màn, Hạ Nhược Vũ được Duật Vân mang theo do lời nhờ vả của hoàng hậu. Sau hắn là Vu Tình với gương mặt không mấy vui vẻ và một nam nhân không biểu cảm.

Tổ đội này đi coi xiếc hay đi vào ngục tù mà chẳng ai cười nổi vậy?



Xe ngựa đi thẳng vào một cổng khác, tiến đến hoàng cung ở trung tâm.

Duật Vân xuống xe, sau đó là một xe ngựa khác có Vu Tình và nam nhân kia cùng xuống. Riêng Hạ Nhược Vũ được Duật Vân bế trên tay từ lúc sáng đến giờ.

" Tên này bực quá nên lấy mình làm chỗ xả giận sao? Hết nhéo rồi lại chọc, bổn miêu sắp chịu không nổi rồi."

Bây giờ la làng lên là có kẻ ngược đãi miêu miêu trắng nhỏ nhắn đáng yêu thì có ai tin không?

" Hai người các ngươi àm gì thì làm. Đừng quậy phá là được." Duật Vân mang Hạ Nhược Vũ đi đến chỗ của hoàng hậu, hắn đặt y xuống cạnh bên.

" Hoàng hậu, con mèo mà người muốn đây ạ."

Hoàng hậu mỉm cười bế lấy Hạ Nhược Vũ rồi mời Duật Vân đến chỗ đã được sắp xếp từ trước.

Hạ Nhược Vũ lâu ngày không gặp Minh Lan nên cũng nương theo mấy cái xoa đầu mà dụi dụi.

Ừm ừm, tay nàng rất mềm xoa rất đã. Không hổ là mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành trong lòng y.

Sau nửa canh giờ thì mọi người cũng đã ngồi vào vị trí được sắp xếp. Hạ Nhược Vũ cũng về lại bên cạnh Duật Vân để ăn tối.

Đoàn xiếc mở đầu là nhóm vũ công với tấm lụa đỏ thướt tha, từng điệu nhảy đều như hòa vào tấm lụa. Mềm mại mà mỏng manh.

Trong lúc đang ăn, tự dưng Duật Vân vạch đuôi y lên. Chọc vài hai quả trứng nhỏ dưới đó, Hạ Nhược Vũ nhảy dựng lên, y quay người lại cào lên mặt hắn mấy phát.

" Tên điên này, ngươi làm cái trò gì vậy hả? Mất hết mặt bổn miêu rồi!"

Duật Vân không biểu cảm xoa xoa mặt, thích thú chọc chọc tiếp.

" Ngươi là mèo bổn vương nuôi, ta chọc ngươi thì làm sao? Ngươi có ngon thì cào nữa đi, xem bổn vương có đem ngươi đi nấu thành một bàn thịt mèo bảy món không?"

Hạ Nhược Vũ yếu lí, y khè khè rồi chạy đến chỗ hoàng hậu ngồi xuống.

" Ôi trời Duật vương, ngài làm gì mà để nó ghét ngài đến vậy?"



Duật Vân nhún vai không biết, hắn tiếp tục uống rượu xem múa.

" Không sao cả, chỉ là chút sự cố của Duật vương. Cứ tiếp tục." Duật Tư phất tay tiếp tục, nhưng chuyện này đâu có qua mắt được đám quan viên. Bọn chúng xì xào bàn tán đủ thứ.

" Ngươi thấy chứ? Con mèo đó cào lên mặt của Duật vương rồi. Ôi cái gương mặt kia, lỡ để lại sẹo thì như thế nào chứ!"

" Chắc chắn sẽ soái hơn, lạnh lùng hơn chứ sao nữa!"

Hạ Nhược Vũ ở trên đùi Minh Lan mà tức muốn cào thêm mấy phát. Tên điên này bị điên nặng rồi, cần gọi thái y gấp.

Sau đó, những trò xiếc thú lần lượt được đưa lên. Xiếc rắn, xiếc khỉ, bồ câu và các loài động vật khác. Và cuối cùng, thứ làm nên tên tuổi của đoàn xiếc là xiếc hổ.

Mọi người ai cũng tận hưởng buổi tối ngày hôm nay. Con hổ được nhốt trong một cái lồng sắt cao, tiếng gần gừ từ trong cổ họng nó khiến nhiều người phải sợ hãi.

Người biểu diễn đã trấn an họ, anh ta đưa tay vào trong lồng để mọi người tin. Quả nhiên, con hổ không cắn, nó chỉ liếm tay cậu ta mà thôi.

Hành động này đã làm cho mọi người tin phần nào. Thêm vài người nữa đến rồi mở cửa cho con hổ ra, ai cũng la hét dữ dội.

Đoàn trưởng còn phải đứng lên trấn an mọi người.

" Mọi người, bình tĩnh. Nếu còn la hét sẽ làm con vật hoảng loạn, chúng tôi không thể bảo đảm an toàn cho mọi người được."

Nhưng bọn họ đâu có nghe, mấy nữ nhi nhìn thấy vết cào trên da hổ mà la hét. Bọn họ chỉ mới nhìn thấy con hổ bị bắn chết một lần, giờ một con còn nguyên vẹn trước mặt thì ai cũng sợ thôi.

Duật Vân bên này ngồi uống rượu. Hắn nghe mấy tiếng hét thất thanh kia mà đau cả tai, cầm chum rượu ném thẳng đến quan viên đối diện mà quát.

" Các ngươi bị điếc rồi sao hả? Tên đó kêu các ngươi im mà còn la hét cái gì? Ồn chết đi được!"

Quan viên vị dính chum rượu mà ngậm chặt miệng, vị tiểu thư bên cạnh bị mảnh gốm khứa qua chảy máu. Nàng ta càng la hét to hơn khiến con hổ hoảng loạn, gào lên thoát khỏi dây xích.

" Hộ giá, mau hộ giá bệ hạ nhanh lên!" Công công bên cạnh hoàng thượng dùng cái giọng the thé để gọi người.

Bữa tiệc trở nên loạn lạc hết sức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.