Những ngày cô ở Phong Chi Xứ, tuy lâu lâu được nghe tiếng ca thánh thót nhưng hơi sợ người, “cực kỳ lofi chill” của Hạ Tinh Sương ra, về cơ bản thì trong khoảng thời gian này cô sống khá thoải mái, ăn rồi quanh quẩn trong nơi này, lâu lâu chán quá thì đi xuống núi chơi, đã thế cô còn có vẻ tròn ra trông thấy.
Vào một ngày đẹp trời cuối năm, cô còn được Hạ Tinh Sương “thả” về nhà vài hôm. Cha nương của cô, vốn nghĩ sẽ gặp con gái trong tình trạng gầy tong teo, nào ngờ khi nhìn thấy người, liền trầm mặc một phen. Con gái cưng của họ, bình thường nuôi mãi chẳng lớn, ấy thế mà rơi vào tay nàng, lại sắp trở thành heo mất tiêu rồi!
Hứa lão gia sắc mặt tươi tỉnh hẳn ra: “Ha ha ha Hạ cô nương đúng là người tốt, người tốt thật đấy. Dưỡng con gãi lão từ ốm yếu trở nên hồng hào tươi tắn thế này, tốt quá tốt quá! Bà thấy chưa, ta nói có sai đâu, là chúng ta nghĩ nhầm về Hạ cô nương không à! Khà khà khà! Ăn Tết xong qua đó ở tiếp nhé!”
An Ly: “…Cha à, Hạ đại nhân vẫn còn ở đây đó ạ. Người nói thế…”
Hạ Tinh Sương đứng đó nhìn một nhà nói chuyện rôm rả, thấy nhắc đến tên mình, cũng không nói gì.
Hứa phu nhân lo cho cô mãi, trông gầy hơn hẳn so với lúc trước khi đi, giờ nhìn thấy người, khuôn mặt dãn ra, nhẹ nhõm. “Ừ, ta thấy rồi.”
Xem ra là bà lo cho cô quá, giờ thì yên tâm hẳn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ke-song-khong-qua-ba-chuong-/3459080/chuong-25.html