Ba kẻ ngã lăn ra đất, người kêu kẻ la ầm ĩ.
An Ly gãi tai, xì một tiếng: “Kêu? Kêu kêu cái mẹ nhà ngươi á! Phiền chết đi được! Kêu nữa bổn đại gia ta đánh cho không còn về nhà ăn cơm được nữa giờ!”
Nghe xong, mấy gã kia im phăng phắc. Cô khi này tương đôi hài lòng, quay người nhìn về phía cô gái đang ngồi co ro trong góc, thở dài.
“Không phải khi nào cũng có người cứu ngươi. Vẫn là biết một ít võ công tí, đỡ bị bắt nạt.” Rồi ném cho nàng ta một thỏi bạc, “Cầm lấy, ta cho ngươi.”
Cô gái kia nhận lấy, quỳ xuống cúi lạy lia lịa. Rồi lại nói, “Công tử. Nếu bọn chúng… tôi…” Giọng nàng ta run rẩy, lén liếc qua mấy người đang nén kêu gào.
An Ly cầm vò rượu, lắc lắc, xong uống một hơi. Cô cười: “Còn như thế một lần nữa à? Thế thì sẽ không còn mạng đâu.” Nói xong, cô lướt qua đám người đang nhìn, rồi đi thẳng.
Cô nương kia đang còn muốn nói gì đó nữa, lại chẳng thấy người đâu. Nàng hét lớn: “Cảm ơn vị công tử đã cứu tôi một mạng. Kiếp này đành xin nợ ân ngài!”
Cô nghe được, cũng không có ý định quay lại. Dù sao thì là bèo nước gặp nhau, thấy thì giúp thôi.
An Ly đi lang thang trên con đường đông nghịt người, vò rượu trong tay dần cạn, cảnh vật quanh cô có phần nhìn không rõ ràng. Uống hết hai vò rượu, rượu đã bắt đầu ngấm, cô cũng say rồi.
Cần phải trở về biệt viện thôi, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ke-song-khong-qua-ba-chuong-/3442138/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.