Chương trước
Chương sau
“Bẩm, có tin tức từ chiến trận phía Nam rồi ạ!” Một người phi ngựa không quản ngày đêm đến kinh thành, cấp tốc báo lên cho Tần Đế.

Khi này, mọi người đều đang ở trong điện thiết triều, tất cả đồng loạt nhìn về gã.

Lão hoàng đế ngay lập tức phẩy tay ra hiệu, “Ngươi mau nói!”

Người này lấy từ trong nực ra một lá thư, thái giám mang lên cho hoàng đế. Lão ta đọc xong bức thư, vẻ mặt rạng rỡ trông thấy.

“Trần Tướng cùng với Hạ Thái sư đã dốc lòng để đánh, nay đã hoàn toàn chiếm được đất nước này, hiện đang trở về.”



Lúc Hạ Tinh Sương về đến kinh thành, sau khi lên triều xong, thì nhận được lời mời tham gia yến tiệc mừng đã mở rộng thêm lãnh thổ. Các nàng đang ở tạm tại một biệt viện gần cung, An Ly đang ôm gối ngủ khò khò.

Có bàn tay mát lạnh chạm vào trán cô, cô liền thấy có chút dễ chịu.

“Ưm…” Cô khẽ kêu lên, giọng như muỗi bay.

Chợt nghe thấy tiếng nói trên đầu cô: “Hứa An Ly, ngươi dậy đi. Ngủ được cả ngày rồi.” Vẫn là chất giọng dịu dàng mà cô hay nghe thấy.

An Ly nghe xong ngay lập tức mở mắt ra. Trước mắt cô là Hạ Thái sư đang trong bộ triều phục. Nét dịu dàng đã biến mất, giờ cô thấy được vẻ uy nghi của kẻ “dưới một người trên vạn người”.

An Ly nhìn nàng đến ngẩn người.

Đẹp thật, không phải là kiểu mà người như cô có thể có được. Có phong thái này, khí chất này, ôi…

“Này! Mặt ta có gì à?” Hạ Tinh Sương thấy cô nhìn mình, xoa xoa mặt.

An Ly thành thật đáp: “Người đẹp á!”



“…” Nàng nhìn cô như đứa thiểu năng.

Cô thấy nàng nhìn cô một cách khinh bỉ, cười khì khì: “Hạ đại nhân, nay lên triều thế nào?”

Hạ đại nhân tháo chiếc mũ trên đầu ra, đặt lên bàn, “Thưởng trăm lượng vàng, với vài mẫu đất. Tối còn phải vào cung tham gia yến tiệc.”

Trăm lượng vàng, còn có đất nữa… An Ly nghe thấy là sáng mắt lên.

“Nhiều thật đấy! À mà tối người đi ăn tiệc trong cung nhỉ?”

“Ngươi muốn đi cùng không?”

Cô lắc đầu, “Không. Ta không phải là kẻ miệng lưỡi giảo hoạt, lỡ miệng nói linh tinh gì đó thì chết! Ta muốn tối đi chơi trên phố cơ! Không biết ở kinh thành có chỗ nào hay không ta?” Nghĩ là thấy thú vị hơn hẳn so với ăn một bữa trong cung rồi.

“Vậy ta cho ngươi tiền ngươi đi chơi ha. Khi rời khỏi Phong Chi Xứ, ngươi chỉ mang đồ ăn với quần áo thì phải.” Hạ Tinh Sương gõ bàn. Nàng lấy trong người ra một túi to khoảng bàn tay, ném sang cho cô.

“… Đúng rồi đó. Hì hì ta cảm ơn người nhé!” An Ly chộp lấy túi tiền, cho vào trong người.

Nàng lấy lại mũ trên bàn, rồi cất chân ra ngoài, “Ngươi dù sao cũng có công, chút tiền đó không vấn đề. Đi chơi vui vẻ, ta phái vài người bảo hộ ngươi.”

“Hí hí hí ta cảm ơn người rất nhiều luôn!” Túi tiền khá nặng, dư sức đi chơi một tối luôn!

An Ly vui vẻ, sau đó cô kêu vài người đến đi mua vài món đồ cho cô, sau đó lại lăn lên giường ngủ tiếp. Dù sau thì cái giường khi ở chiến trường không dễ chịu chút nào, phải tận hưởng.

Trời tối dần, ánh sáng từ những cây nến hiện lên.

Cô cải trang một chút, tóc búi lên một nửa, mang một bộ đồ xanh nhạt dành cho nam, tay cầm quạt phe phẩy. Với chiều cao mét sáu lăm như cô, không thấp cũng không cao lắm, thì trông cô giống như một công tử bột lâu ngày cha mẹ thả ra ngoài. Đam Mỹ Hài



Mang đồ như này, mới tự do đi lại được.

Cô đi vòng quanh chợ phố, đảo mắt một hồi thấy một hàng bán mặt nạ. Cô mua một chiếc mặt nạ con hồ ly mà trắng, điểm thêm vài nét mực đỏ, đeo lên mặt, rồi lại đi lòng vòng xem tiếp.

An Ly vừa nhai kẹo vừa ăn ngon lành, nơi nay chơi vui phết!

Lượn một vòng, cô đi đến tửu lâu gọi một bàn đầy thức ăn, rồi mấy bình rượu uống. Cô ngồi cạnh lan can trên tầng hai, một mình vừa ngồi vừa ăn. Chiếc mặt nạ chỉ che mắt cô, không ảnh hưởng đến việc ăn uống của cô cho lắm nên cô cứ để như vậy mà ăn.

Bình thường ở thế giới của cô, cô ít khi uống rượu, không nghĩ tới ở đây cũng có loại rượu uống ngon thế này. Cô ngồi trên đó uống hết một vò rượu, ngắm cảnh phía dưới, khá dễ chịu.

Bỗng nhiên, cô thấy có mấy kẻ, gồm ba người vây quanh một cô gái, nói gì đó. Nhìn mặt cô gái đó không được dễ chịu.

Chà… lại có mấy kẻ thích ăn hiếp kẻ yếu rồi.

Cô liền chạy xuống. Bàn tay chạm vào vai một trong số mấy tên đó, giọng cô gằn xuống.

“Mấy người, ăn no rửng mỡ quá nhỉ?”

“Liên quan gì đến ngươi? Chuyện riêng của chúng ta, một kẻ trông yếu ớt như ngươi tốt nhất đừng xen vào!” Tên mà cô chạm vào, đẩy tay cô ra, rồi hét lên.

“Muốn anh hùng cứu mỹ nhân hả?” Một trong ba kẻ đó cười khẩy, rồi tiến đến trước mặt cô, định cho một một đòn.

An Ly vẫn giữ nụ cười trên môi.

Cô nhanh chóng lướt qua tên kia, rồi đấm thẳng một phát vào mắt gã. Gã ngã xuống trước sự ngỡ ngàng.

“Thật ngại quá, ta chỉ lỡ tay thôi.” An Ly cười hì hì.

Gì chứ có vũ khí cô mới sợ, chớ đấm tay đôi, cô cân được. Huyền đai tam đẳng, không phải nói giỡn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.