Bãi triều, Hạ Tinh Sương được hoàng đế cho ở lại.
Kẻ trên người dưới, cung điện trang nghiêm, rộng lớn. Giọng lão hoàng đế không lớn không nhỏ, vừa vặn vang lên cả điện.
"Hạ Thái sư, ngươi nên nhớ, lời ngươi đã nói ra thì không thể rút lại được."
Hạ Tinh Sương vẫn đứng đó, đầu hơi cúi xuống, tiếng nàng lạnh nhạt, êm êm như tiếng nước, "Thần hiểu rõ."
"Thế thì sao ngươi vẫn lựa chọn xuất quân xuống phía Nam nghênh chiến? Ngươi vốn là người chức cao vọng trọng, là nhân tài hiếm có, lại còn thân nữ nhi. Trẫm không phải là có ý khinh bạc ngươi, nhưng việc ngươi làm như vậy, e là..." Lão hoàng đế ẩn ý nhìn nàng.
Hạ Thái sư hơi ngẩng đầu lên, cười nhẹ. "Thần hiểu ý của người. Người đang e ngại thần, sợ thần có ngày sẽ giống với Võ Đế năm xưa."
Tần Đế nhìn nàng, không nói gì.
Cũng có nghĩa là nàng đã nói đúng.
Suy cho cùng, người đứng ở nơi trên trời, thì trong lòng vẫn có gì đó đề phòng, cho dù chỗ ngồi có vững, thì không thể thoải mái ngồi vui vẻ cười đùa với ngàn mỹ nhân giai lệ.
"Bệ hạ yên tâm, thần chỉ muốn cho đất nước được thái bình, dân chúng được an cư lạc nghiệp. Bệ hạ là bậc "cửu ngũ chí tôn, là chân long chi tử". Thần không dám vọng tưởng, cũng không thể vọng tưởng nổi." Hạ Tinh Sương quỳ gối xuống, lạy một cái xuống đất, tiếng va chạm giữa trán nàng và sàn vang lên, không lớn, nhưng cũng đủ mạnh.
"Trẫm chỉ nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ke-song-khong-qua-ba-chuong-/3442130/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.