Thấy Omega vội vàng rời đi, Cố Hành Chu nhìn về phía Phan lão sư.
Thấy Phan lão sư đã mở miệng, Cố Hành Chu cũng không còn kiêng kỵ gì nữa mà xoay người ra khỏi văn phòng.
Phan lão sư nhíu mày, hít sâu vài lần, cuối cùng cầm tách trà nóng nhấp vài ngụm mới bình tĩnh lại.
Vừa rồi cứ tưởng Cố Hành Chu tiến vào có chuyện gì tìm mình, vừa nhìn thấy dấu vết trên cổ Alpha thì mày nhảy dựng.
Đến từng tuổi này, trái tim không đu kịp bọn trẻ nữa.
Cuối cùng còn có chút phiền lòng, lúc nãy trước khi Cố Hành Chu đi quên không kêu chỉnh cổ áo lại cho tử tế.
Chủ nhiệm giáo dục đứng ở ngoài văn phòng của giáo viên ban khoa học, thấy Cố Hành Chu tiến vào mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà giây tiếp theo liền thấy một Omega mặt đỏ tai hồng từ trong văn phòng đi ra.
Dáng vẻ dường như học phải vấn đề khó khăn trên con đường học vấn, với tinh thần nhiệt huyết chảy trong máu, chủ nhiệm giáo dục tiến lên vài bước, tính toán lên giúp đỡ khai thông tinh thần của bạn học này.
"Em học sinh này, làm sao vậy? Có phải lúc đi học có gì khó khăn không, có thể nói cùng thầy."
Tạ Ninh giống như lòng bàn chân bôi dầu, chạy nhanh như thỏ từ văn phòng ra tới, hiện tại trên mặt vẫn đang rất nóng.
Đuôi mắt vẫn còn có chút đỏ, cả người nhìn qua giống như bị thầy mắng, cảm xúc dường như rất tệ.
Tạ Ninh đột nhiên bị hỏi chuyện, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đây là chủ nhiệm giáo dục lần trước can thiệp vào vụ đánh nhau của cậu cùng học sinh lớp bảy, lễ phép mở miệng: "Chào thầy ạ."
Tạ Ninh vừa ngẩng đầu, thân hình hơi béo của chủ nhiệm giáo dục cứng đờ.
Trong chốc lát sợ Cố Hành Chu đuổi theo kịp, Tạ Ninh nhìn chủ nhiệm giáo dục cố gắng nói:
"Em rất khoẻ, không có chuyện gì phát sinh, nếu thầy không có việc gì thì em đi trước."
Chủ nhiệm giáo dục trong lòng rối rắm, rất muốn để Tạ Ninh đi, nhưng mà làm một thầy giáo đủ tư cách, có nghĩa vụ quan tâm tâm lý của học sinh.
Liền ho khụ khụ nói: "Thầy thấy em không có tâm tình tốt, có chuyện gì xảy ra?"
Tạ Ninh: "Không có."
Hiện tại cậu chỉ muốn rời đi cho nhanh mà thôi.
Chủ nhiệm giáo dục: "..."
Không khí nháy mắt yên tĩnh, chủ nhiệm giáo dục cũng không nghĩ tới học sinh sẽ từ chối sự quan tâm nhiệt tình của mình, liền nói: "Nếu không có việc gì thì em có thể rời đi, còn sắp vào học."
Tạ Ninh vừa nghe thấy thầy thả người thì đôi mắt hạnh sáng lên.
Chủ nhiệm giáo dục: "..."
Thầy bắt đầu hoài nghi không biết mình đã đủ nhiệt tình chưa.
Giây tiếp theo liền thấy thiếu niên trước mặt cười như hoa mùa xuân, âm thanh vui sướng: "Tạm biệt thầy."
"..." trên mặt chủ nhiệm giáo dục xuất hiện một tia cười khổ, "Tạm biệt..."
Sắc mặt của Tạ Ninh cùng chủ nhiệm giáo dục có chút đảo ngược, bây giờ người có chút u sầu lại biến thành chủ nhiệm giáo dục.
Nhưng mà chưa đợi thầy bình phục cảm xúc, liền thấy Cố Hành Chu từ trong văn phòng đi ra.
Chủ nhiệm giáo dục: "..."
Lần này chủ nhiệm giáo dục không tự tìm khổ nữa, coi như không nhìn thấy cậu ta, thân hình hơi béo xoay lại, đi về văn phòng mình.
Cố Hành Chu cũng không rảnh để ý chủ nhiệm giáo dục tuổi trung niên đang tan nát cõi lòng.
Mà bước chân nhanh hơn, lập tức đi đến cửa cầu thang.
Vừa rồi Tạ Ninh nói trong văn phòng,
Anh ở ngoài cửa nghe rõ ràng.
Từ khi hai người ở bên nhau tới giờ, Tạ Ninh biểu đạt cảm xúc vô cùng hàm xúc.
Thỉnh thoảng muốn anh cảm nhận được thì cũng vô cùng lớn mật.
Tạ Ninh dễ xấu hổ, vừa rồi ở trong văn phòng có nhiều người như thế mà nói chỉ cần một mình anh, chỉ thích một mình anh.
Cố Hành Chu cảm thấy tâm mình đều bị cậu nắm lấy rồi.
Anh cũng không biết tình cảm của Tạ Ninh đối với mình chấp nhất mãnh liệt như thế.
Đời này ai cũng không cần,
Chỉ cần anh là đủ!
Cố Hành Chu với đôi chân dài nên bước chân rất lớn.
Mới vừa tiến đến chỗ cầu thang liền nghe âm thanh lộc cộc lên cầu thang.
Theo đó ba bước thành hai, leo nhanh lên cầu thang.
Tạ Ninh hiện tại rất lúng túng, cả trên mặt lẫn trong tim đều ngại, sợ người đuổi kịp.
Vừa mới bắt đầu là đi, sau đó là chạy.
Giờ leo mấy tầng lầu đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Mắt thấy quẹo phải liền đến được lớp mười hai, bên tai liền nghe tiếng bước chân ổn định.
"Ninh Ninh." Âm thanh trầm khàn vang lên bên tai.
Tạ Ninh còn chưa kịp quay đầu nhìn lại liền bị một lực kéo vào lòng đối phương.
Cái đầu lông xù xù của cậu ghé lên ngực người ta, bên tai là tiếng tim đập dồn dập.
Cố Hành Chu ôm cậu rất chặt, cánh tay ở bên hông tựa như trét xi măng, khiến eo cậu đau, giống như muốn khắc cậu vào máu xương mình.
"Cố Hành Chu, anh... anh làm đau em."
Tạ Ninh ở trong lòng anh cố gắng ngẩng đầu nói.
Nghe cậu nói đau Cố Hành Chu mới buông lỏng lực đạo.
Đôi mắt đào hoa rũ xuống nhìn cậu, lại không giống như ánh nhìn lúc trước.
Tạ Ninh đối diện với anh mắt của anh không biết phải làm sao, cuối cùng bị nhìn đến mức ngượng ngùng.
Quay đầu đi, "Anh đừng nhìn em nữa."
"Tại sao?"
"Anh cứ nhìn em như vậy, em rất xấu hổ..."
Tạ Ninh dùng tay nắm lấy áo đồng phục của Cố Hành Chu.
Nhưng mà cậu càng không cho xem thì đối phương lại càng cố chấp muốn nhìn.
Cuối cùng hết cách, Tạ Ninh đành phải giống như đà điểu, xoay mặt về phía Cố Hành Chu.
Rầu rĩ nói: "Vừa rồi những lời em nói trong văn phòng, anh bắt đầu nghe từ đâu?"
Cố Hành Chu nhìn cái cổ phiếm hồng của Omega, "Từ chỗ em nói em sẽ không bao giờ hối hận với quyết định của mình, cũng sẽ không bởi vì trên đời này có đủ các kiểu người muôn hình vạn trạng mà đưa ra lựa chọn khác đi."
Vừa dứt lời thì Cố Hành Chu liền cảm giác được thân hình mềm mại của Omega trong ngực cứng đờ.
Tạ Ninh đem đầu dụi dụi vào ngực Cố Hành Chu.
Vậy chẳng phải nghe thấy hết thảy mọi thứ rồi sao...
Cố Hành Chu ôm người trong lòng, hiện tại là thời gian đi học, hành lang không có ai.
Cố Hành Chu dẫn người đến một khu vực bí mật.
Theo sau cúi đầu hôn lỗ tai hồng hồng của Tạ Ninh.
"Thì ra em cũng thích anh như thế."
Vừa rồi ở trong văn phòng, nói về việc chọn trường, Cố Hành Chu không nghĩ tới Tạ Ninh đặt anh ở vị trí thứ nhất trong các lý do.
Tạ Ninh ở trong lồng ngực anh như chim cút, không phát ra âm thanh.
"Ninh Ninh, vừa rồi nghe được lời em nói anh vô cùng hạnh phúc."
Tiếp đó Tạ Ninh duỗi tay ôm lại Cố Hành Chu, "Em nói thế là bởi vì em thích anh."
Khi Cố Hành Chu uống say, cậu đến câu lạc bộ tìm người.
Lúc đó Cố Hành Chu giữ tay cậu, ngồi trên ghế dài nói chỉ cần cậu đồng ý thì sẽ giúp cậu học tập, sẽ đưa cậu thi đậu trường đại học tốt nhất đất nước, chỉ cần cậu nguyện ý, cái gì cũng đều có thể cho cậu.
Cũng giống vậy, cậu cũng muốn nói cho Cố Hành Chu biết tình cảm của mình.
"Anh biết," Cố Hành Chu nhẹ giọng mở miệng: "Ninh Ninh, em có thể ngẩng đầu lên không?"
Omega ở trong ngực anh lắc lắc đầu.
"Ngẩng đầu lên dược không?" Hô hấp Cố Hành Chu tăng thêm vài phần, "Anh muốn hôn em."
Tạ Ninh nghe lời Cố Hành Chu nói thì trái tim cũng đập vang dội.
"Hiện tại đang ở khu dạy học..."
Lúc này khi Cố Hành Chu muốn dấu hôn cũng kéo cậu đến một góc bên ngoài tương đối kín đáo.
Nhưng hiện tại ở khu dạy học, Tạ Ninh không biết còn bao lâu là hết tiết, tại nơi bọn họ đang đứng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến.
Cố Hành Chu cúi đầu, "Ninh Ninh, hiện tại sẽ không có ai đến."
Tạ Ninh có chút lo lắng không chịu ngẩng đầu.
Cố Hành Chu khẽ hôn lỗ tai Tạ Ninh, "Ninh Ninh, ngẩng đầu lên được không? Anh muốn hôn em, biết em xấu hổ nhưng anh không nhịn được, Ninh Ninh."
Hơi thở nóng bỏng của Alpha phải vào tai cùng gáy của Tạ Ninh.
Hơi thở trên người cũng bắt đầu thay đổi.
Tạ Ninh cuối cùng đành phải từ đỏ, mặt đỏ lên, từ trong lồng ngực đối phương ngẩng đầu, có chút ngại không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Hành Chu.
Cố Hành Chu một tay ôm eo cậu, một tai xoa xoa gương mặt đỏ như táo của Tạ Ninh.
Ánh mắt dừng ở trên đôi má hồng hồng của cậu.
Liền cúi đầu hôn lên.
Nụ hôn này so với quá khứ càng mãnh liệt hơn, Tạ Ninh hô hấp có chút khó khăn.
Cố Hành Chu trong đầu đều là lời nói của Tạ Ninh lúc ở phòng giáo viên.
Đời này chỉ cần anh.
Thế giới bao la rộng lớn, ai cũng không cần, cũng chỉ muốn một mình anh.
Đem anh đặt ở vị trí đầu tiên.
Tạ Ninh cảm thấy không khí ngày càng ít đi, muốn nghiêng đầu né tránh, muốn nói cho đối phương biết chân cậu mềm nhũn, không thể hô hấp. Nhưng mà lời vừa nói ra đã bị người ôm vào trong ngực, hé miệng thờ phì phò.
Bên miệng còn rơi lại một sợi bước bọt chưa kịp nuốt, bởi vì hô hấp có chút dồn dập nên ánh mắt có chút dại ra.
Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu nhìn cậu chằm chằm, mọi thứ trên người Omega đều muốn đặt trên đầu quả tim mà nâng niu.
Mỗi một chỗ đều đẹp, mỗi một chỗ đèu thích. Không có chỗ nào chê được cả.
Liền cúi đầu muốn hôn lại lần nữa.
Tạ Ninh thấy liền quay đầu, âm thanh có chút uỷ khuất cùng lên án nói: "Không... từ bỏ..."
Cố Hành Chu lại dụ dỗ, "Có thể hôn một lần nữa không? Chỉ một lần..."
Tạ Ninh nghe xong sợ đến mức lắc đầu thật mạnh.
"Không" đôi mắt ướt đẫm nhìn thân hình cao lớn của Alpha, "Không được."
Vừa rồi cậu không thể hô hấp được, cẩu nam nhân này cũng không chịu buông cậu ra. Hiện tại đầu lưỡi còn có chút tê cứng.
Hiện tại Omega như thú non vô cùng cảnh giác.
Chỉ cần Cố Hành Chu bước lên thì Tạ nInh sẽ duỗi tay chặn lại ngay.
Quyết tâm không cho hôn.
Thấy dụ dỗ không thành công, Cố Hành Chu thay đổi kịch bản, "Hoặc đổi lại là em hôn anh, hôn bao lâu cũng được."
Nói rồi còn giơ tay lau đi vệt nước trên khoé miệng Tạ Ninh.
Tạ Ninh tuy rằng hiện tại phản ứng không nhanh nhẹn nhưng cũng không ngốc.
"Không, hôn nay hôn đủ nhiều rồi."
Tiết tự học sáng sớm nay cậu cũng hôn cổ Cố Hành Chu rồi.
Thế mà hiện tại đối phương còn muốn tiếp tục hôn...
Ngữ khí của Tạ Ninh cực kỳ khó chịu: "Ba ngày tiếp theo sẽ không có cái hôn nào nữa."
Cánh tay đặt trên eo Cố Hành Chu cứng đờ, "Ba ngày không hôn, vậy hôm nay không thể ngừng hôn được."
Tạ Ninh: "Đã nói ba ngày thì là ba ngày, trong ba ngày tiếp theo không cho hôn."
Không gian đột nhiên vắng lặng như tờ, Alpha trước mặt xuất hiện biểu tình phức tạp. Tiếp đó không biết nghĩ tới cái gì, lại cúi người xuống muốn hôn Tạ Ninh.
Tạ Ninh nhìn thấy, vội vàng che đi môi của Cố Hành Chu, đôi mắt hạnh mở to hết cỡ nhìn anh: "Anh... anh làm gì?"
Vừa rồi cậu đã nói không cho hôn.
Ánh mắt Cố Hành Chu đầy ý tứ, "Nếu ba ngày sau không thể hôn, vậy hiện tại chỉ có thể hôn một cái cho đủ."
Tạ Ninh vẻ mặt không tin được nhìn anh, "Anh..."
Cố Hành Chu nhướng mày, "Làm sao vậy?"
Tạ Ninh: "Không được."
Cố Hành Chu: "Anh có được hay không em còn không biết sao?"
Nhớ tới mỗi lần giúp anh ta, không phải đau tay thì chính là đau miệng.
Nháy mắt gương mặt Tạ Ninh nóng lên: "Anh nói cái gì đó! Em đã nói không cho hôn là không cho hôn!"
Cố Hành Chu cười ra tiếng: "Anh cũng chỉ muốn nói là anh muốn hôn em, Ninh Ninh nghĩ gì thế?"
Lời này nói ra cứ như thể nói Tạ Ninh trong đầu chứa toàn màu vàng.
Tạ Ninh có chút quẫn bách, thẹn quá hoá gận đẩy Cố Hành Chu.
Thấy người tức giận, Cố Hành Chu vội ôm người trong ngực dỗ dành: "Là lời nói của anh biểu đạt không rõ, không trách Ninh Ninh."
Tạ Ninh liếc mắt một cái với ý nghĩa, anh biết là được.
Cuối cùng chuông tan học vang lên thì Cố Hành Chu mới buông người ra.
Tiễn người về lớp mười hai mới xoay người về lớp một.
Tạ Ninh vừa trở lại lớp, Hạ Dương liền đến gần, muốn hỏi xem Lưu lão sư nói gì.
Nhưng mà Tạ Ninh vừa vội ngồi xuống, Hạ Dương liền có chút kinh ngạc, "Tạ Ninh, miệng cậu làm sao sưng lên thế?"
Tạ Ninh: "..."
Tạ Ninh yên lặng nói sang chuyện khác, xoay người: "Lâm Nhữ, Lưu lão sư kêu cậu đến văn phòng một chuyến."
Nói rồi liền vùi đầu học tập, sợ người khác thấy môi mình sưng lên.
Ở lớp một, khi Cố Hành Chu vừa vào tới cửa thì liền thấy vẻ mặt vui sướng của Thẩm Tùng.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Tùng thấy Cố Hành Chu đã trở lại liền xoay người khoe khoang: "Cố cẩu, người anh em, mùa xuân của tôi cuối cùng cũng đến rồi!"
Thẩm Tùng trên mặt là ý xuân dạt dào.
Vu Chu ngồi một bên nhìn nhánh cây ngoài cửa đã trụi lá, gãi đầu nói: "Hiện tại không phải mùa thu sao?"
Thẩm Tùng xua xua tay nói: "Đi đi đi, cậu thì biết cái gì!"
Vu Chu nhíu mày, "Hey, tại vì sao tôi không hiểu, Cố ca, cho cái phân xử công bằng đi."
Thẩm Tùng: "Độc thân từ trong trứng như cậu thì biết cái gì về tình yêu!"
Một câu nói này là giết người không dao.
Vừa dứt lời, liền thấy Vu Chu sắc mặt biến đổi: "Tên khốn này, tôi giết cậu!"
Thẩm Tùng giơ màn hình điện thoại trước mặt hai người, rất là đắc ý, Vu Chu nhìn thấy nói: "Cậu cho chúng tôi xem màn hình đen làm gì?"
Thẩm Tùng: "Lịch sử trò chuyện yêu đương cùng Thiến Thiến dĩ nhiên không thể cho các người xem."
Vu Chu: "..."
Thẩm Tùng: 'Nhưng Thiến Thiến đã đồng ý với tôi, chờ thi đại học xong liền ở bên nhau?"
Cố Hành Chu nghe xong khiêu mi.
Thẩm Tùng dương dương tự đắc, "Thế nào, Cổ cẩu, anh em cũng không kém đi."
Cố Hành Chu liếc mắt một cái: "Các người còn chưa ở bên nhau?"
Thẩm Tùng: "..."
Bên tai truyền đến tiếng cười nhạo vô tình: "Hahahahaha!"
Từ khi khai giảng khối mười một, Thẩm Tùng liền ráo riết theo đuổi Thiến Thiến, không ăn sáng để đi đưa cơm, ngày lễ đều có quà tặng hoặc tạo ra bất ngờ gì đó.
Vốn tưởng hai người đã sớm bên nhau, không nghĩ tới theo đuổi cả năm vẫn chưa đem người tới tay.
Cuối cùng Cố Hành Chu nói: "Thôi chúc mừng trước vậy."
Thẩm Tùng lúc này mới vừa lòng, tuy rằng một năm theo đuôi mới được phản hồi nhưng hắn lại cảm thấy đáng giá.
Thiến Thiến cũng không phải cô gái tuỳ tiện, lúc trước khi còn không thì hắn thì cũng từ chối, thậm chí còn không cùng hắn giao lưu nói chuyện.
Bởi vì hắn da mặt dày, cưỡng ép người ta kéo mình khỏi sổ đen Wechat.
Những đứa trẻ con nhà giàu về chuyện tình cảm thường không sạch sẽ. Thiến Thiến ngay từ đầu cũng không muốn cùng Thẩm Tùng giao lưu, đồ vật mà Thẩm Tùng tặng lúc đầu cô cũng không cần. Rốt cuộc ai biết phú đại nhị như này sẽ có bao nhiêu "em gái mưa."
Theo đuổi được tới tay, cũng chỉ vì lên giường, căn bản không có thật tâm đối đãi.
Nữ sinh ngày nay cũng không ngốc. Nếu không thấy rõ được bản chất của con người căn bản sẽ không cùng một người xa lại giao lưu.
Nhưng Thẩm Tùng lại đối với phần tình cảm này rất chân thành, luôn kiên trì. Cuối cùng khi biết đối phương chân tình mới chậm rãi đáp lại.
Cũng may Thẩm Tùng kiên trì khiến đối phương cảm động, mới khiến Thiến Thiến đáp ứng sau khi thi đại học sẽ ở bên nhau.
Tuy rằng hai người hiện tại còn chưa có nắm tay, nhưng cũng không ngăn cản được việc muốn khoe khoang của Thẩm Tùng.
Sau đó liền ấn ấn vào màn hình bảo vệ, bức hình Thiến Thiến mặc bộ váy trắng hiện lên.
Nữ sinh với gương mặt đang cười, trong tay còn ôm hoa, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Thẩm Tùng vừa cùng muốn khoe Thiến Thiến có bao nhiêu xinh đẹp liền liếc mắt thấy vết đỏ tím trên cổ Cố Hành Chu.
Thẩm Tùng khiếp sợ, "Mẹ nó, Cố cẩu, cậu..."
Nói nửa câu liền im bặt.
Vu Chu cũng có chút tò mò, nhìn theo hướng ánh mắt của Thẩm Tùng, "Làm sao vậy, Cố ca làm sao?"
Nói rồi cũng nhìn thấy dấu hôn trên cổ Cố hành Chu, hô to: "Cố ca, cổ cậu bị côn trùng cắn, một mảnh đỏ rất lớn."
Thấy bộ dáng kinh hãi của Vu Chu, Thẩm Tùng hạn hán lời.
Cũng không biết Vu Chu đơn thuần hay trong lòng vẫn chỉ có Ultraman hoặc là bị ngốc!
Quả nhiên độc thân từ trong bụng mẹ, chính là suy nghĩ đơn giản hơn nhiều so với người khác.
Cố Hành Chu không có biểu tình biến hoá, mở miệng phản bác: "Không phải côn trùng cắn."
Là bảo bối cắn.
Vu Chu kinh ngạc, "Cố ca, để tôi cho cậu mượn cái gương nhìn xem, một mảng đỏ lớn, còn có chút tím xanh."
Nói rồi sửng sốt, "Côn trùng kia không có độc chứ?"
Vội đứng dậy định lôi kéo Cố Hành Chu ra ngoài, "Nhanh, Cố ca, nhanh đến phòng y tế!"
Cố Hành Chu: "..."
Thẩm Tùng: "..."
Thấy hai người không có động tĩnh, Vu Chu khiếp sợ, "Các cậu vì sao không có chút phản ứng nào?"
Thẩm Tùng: "Cậu không thể để Cố cẩu nói hết lời sao?"
Vu Chu nhìn về phía Cố Hành Chu: "Cố ca muốn nói gì?"
Cố Hành Chu: "Dấu vết trên cổ tôi là tôi muốn người ta làm ra."
Muốn người ta làm ra?
Vì sao lại muốn?
Vu Chu dường như đang suy nghĩ cẩn thận.
Cả người đóng băng như trúng chiêu thức tuyết liên của Điêu Thuyền*.
Nói cách khác, dấu vết trên cổ Cố ca là...
Là Tạ Ninh hôn ra!
Vu Chu cảm thấy yết hầu bị bóp chặt, biến thành người câm, liền a ba a ba cũng không nói nên lời.
Đầu óc loạn thành cục, yêu đương liền có thể làm thế này sao?
Vu Chu nhìn khối màu đỏ tím kia.
Chẳng lẽ... như vậy không đau sao?
Đỏ rực thế kia...
Vu Chu vô thức sờ cổ mình, quả nhiên đây là lý do tại sao hắn không thể yêu đương.
Bởi vì khối mười hai việc học căng thẳng cả năm, trường học sợ học sinh lơi lỏng nên cho dù ngày nghỉ hay lễ tết gì, ngày nào có thể huỷ bỏ thì liền huỷ bỏ. Ngay cả nghỉ đông cũng chỉ là đến gần Tết Âm lịch mới cho nghỉ vài ngày rồi lập tức trở về trường.
Khối mười hai toàn bộ mặc đồng phục, chuẩn bị cho cuộc thi thử.
So sánh với bài thi vào đại học, thi thử dùng để phán đoán thành tích của một học sinh. Trừ bỏ những người có thể phát huy vượt xa thành tích bình thường khi thi đại học, thì điểm số thi thật so với thi thử này cũng không có gì khác. Khi thi chính thức, cùng lắm thì chỉ có vài điểm chênh lệch.
Tạ Ninh cũng như những học sinh khác, vô cùng coi trọng kỳ thi thử này.
Trong gần nửa tháng qua, cậu ở Cố gia trừ bỏ học tập chính là học tập, không còn thời gian làm gì khác.
Mỗi ngày học tập đến quên ăn quên ngủ.
Rốt cuộc thì A đại là trường đại học tốt nhất cả nước, điểm đầu vào cũng không dễ dàng.
"Há miệng nào."
Tạ Ninh đang cúi đầu giải đề, nghe âm thanh thì nghe lời há miệng.
Cố Hành Chu liền đem cherry đút vào miệng cho cậu.
Tạ Ninh nhai cherry, hai má phình lên giống như hamster nhỏ.
Sau một lúc không lâu, Cố Hành Chu lại đưa tay qua, "Hột."
Tạ Ninh há miệng nhả hột.
Ngay sau đó Cố Hành Chu liền lấy trái khác đút tới.
Mỗi ngày thời gian hạnh phúc cũng chỉ còn lại lúc này.
Tạ Ninh vì chuẩn bị thi thử, đã nửa tháng nay không cho anh chạm vào.
Hai người ở bên nhau hơn nửa năm, không nói mỗi ngày nhưng cứ vài ngày sẽ ôm hôn các thứ, mệt mỏi thì ôm nhau ngủ.
Nhưng mà hiện tại đã nửa tháng...
Đến tay Cố Hành Chu cũng không được nắm tay Tạ Ninh vài lần.
Càng đừng nói là ôm và hôn môi.
Chỉ cần anh có chút động tĩnh, Tạ Ninh liền trốn rất xa.
Tạ Ninh hiện tại dán tận hai tầng miếng dán ngăn mùi pheromone trên cổ.
Giống như sách hiện tại mới là bạn trai cậu.
Cố Hành Chu lại cầm trái nho đút tới, ngón tay thuận thế sờ sờ môi Tạ ninh.
Tiếp đó thu hồi, cọ xát đầu ngón tay.
Đôi mắt đào hoa nhìn Omega bên cạnh, trong mắt đều là dục vọng đang bị khắc chế.
Nếu không biết hai người là quan hệ yêu đương có khi còn tưởng Cố Hành Chu là đại biến thái.
Tạ Ninh cuối cùng đem vấn đề cuối cùng của môn toán giải quyết xong, liền duỗi người, nhìn thời gian trên di động, đứng lên thu thập đồ vật.
"Hôm nay em về trước."
Nói rồi thu dọn cặp sách chuẩn bị ra cửa.
Ai ngờ vừa đi hai bước đã bị Cố Hành Chu nắm lấy khuỷu tay.
Tạ Ninh quay đầu lại nhìn, "Làm sao vậy?"
Cố Hành Chu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tạ Ninh, cảm thấy mình nghẹn nửa tháng này sắp điên rồi.
"Ninh Ninh, em không cảm thấy gần đây chúng ta thiếu thiếu cái gì sao?"
Tạ Ninh nghi hoặc: "Cái gì cơ?"
Cố Hành Chu nắm khuỷu tay Omega, "Chúng ta đã không hôn một thời gian dài."
Tạ Ninh nghe xong có chút ngượng ngùng sờ đầu, biết rõ còn cố cười hỏi: "Thật sao?"
Kỳ thật cậu chính là cố ý.
Thi thử rất quan trọng với mỗi học sinh, cậu không không ngoại lệ.
Cho nên gần đây đều nỗ lực hơn vài phần, nhưng chướng ngại lớn nhất cản trở con đường học tập của cậu chính là nhan sắc của Cố Hành Chu.
Cho nên nửa tháng này cậu đều né tránh thân mật cùng đối phương.
Cậu không phải không muốn cùng Cố Hành Chu thân mật.
Có những lúc cậu cũng không nhịn được nhưng nghĩ cho tương lai thì liền nhịn xuống.
Tạ Ninh nhìn gương mặt hồng nhan hoạ thuỷ trước mắt.
Duỗi tay chạm vào mặt Alpha: "Như vậy được chưa?"
Một cái chạm nhẹ này, có thể nói là lần thân mật duy nhất mà hai người có trong nửa tháng nay.
Cố Hành Chu thèm khát cậu đến điên rồi.
Duỗi tay nắm lấy bàn tay Tạ Ninh đang đặt ở trên mặt mình, "Không đủ."
Tạ Ninh nghĩ nghĩ, xoay người cầm cherry đút anh.
Rồi liền vỗ tay bỏ của chạy lấy người: "Mai gặp."
Cố Hành Chu nhướng mày: "Chỉ vậy thôi?"
Tạ Ninh giống như nghĩ tới cái gì đó, mỉm cười, gương mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, ngọt ngào nói:
"Đêm nay em sẽ mơ thấy anh."
Giải thích:
*Trúng chiêu thức Tuyết liên của Điêu Thuyền, nếu bạn nào có chơi liên quân mobile thì sẽ hiểu cái này. Đây là chiêu thức đóng băng đối thủ của nhân vật Điêu Thuyền trong game. Khi đối thủ trúng chiêu sẽ bị đóng băng phủ toàn thân, không thể cử động hay di chuyển. Tác giả hay dùng từ đứng hình hay đóng băng lặp lại hơi nhiều nên mình đổi qua cách dùng khác cho nó đỡ lặp thôi:D
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]