Dạo này thấy mọi người bình luận rất nhiều, lượng người đọc cũng tăng lên, mình thực sự rất là vui vì sự ủng hộ này. Nhưng mà dạo này mình cũng khá là bận nên không thường trả lời bình luận cho mọi người được, nên gửi lời cảm ơn chung ở đây luôn nhé! Yêu mọi người rất nhiều ạ.
Mình sẽ cố gắng beta để đăng sớm. Phiên ngoại của bộ truyện này là 5 chương, mình sẽ cố gắng siêng để đăng luôn 1 lượt. Mình dịch xong rồi nhưng chưa beta thôi. Do lỗi đánh máy cũng kha khá nên thôi mọi người ráng đợi, hoàn chính văn xong mình đăng luôn 5 phiên ngoại.
Đăng vậy để cho bản thân có động lực mà siêng thôi:D
***
Gần như là ngay lập tức mặt Tạ Ninh biến đỏ, cả người như quả cà chua chín.
Từ mặt cho đến cổ đều đỏ, thậm chí trải dài xuống phía dưới cổ áo.
Vừa rồi những lời Hạ Dương nói khiến cậu bị sốc nặng.
Căng da đầu nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở..."
Trong lúc nhất thời thấy sườn cổ phía sau vô cùng nóng.
Hạ Dương cầm bánh bao xá xíu, cũng cảm thấy khó xử nói: "Không có việc gì, đừng khách khí..."
Tạ Ninh hiện tại không dám đối diện với Hạ Dương cùng Omega bàn sau.
Chủ yếu là Tạ Ninh cũng không biết trên cổ cậu có nhiều dấu hôn hay không, nhưng nếu người ta đã nhìn ra được thì tức là trông rất rõ ràng.
Trách không được ngày hôm qua Cố Hành Chu rửa tay cho cậu, nhìn chằm chằm sau cổ cậu rồi cười nhẹ.
Lúc ấy cậu nghĩ là miếng dán ngăn mùi pheromone bị lỏng lên đem tay đè lại. Ai ngờ cẩu nam nhân kia căn bản không phải nhìn miếng dán pheromone, mà là để lại dấu vết trên người cậu.
Tạ Ninh rối rắm một hồi lâu, cuối cùng lấy hết sức bình sinh một lần cuối hỏi Hạ Dương: "Dấu vết nhiều... nhiều không?"
Dấu hôn kia phỏng chừng là hôm qua cậu giúp anh ta tuốt thì anh ta hôn lên.
Mỗi lần cậu giúp Cố Hành Chu thì Tạ Ninh luôn bị hơi thở lạnh thấu xương của anh ta làm cho ý loạn tình mê, vừa mới bắt đầu còn có thể bảo trì lý trí, nhưng đến sau đó thì bắt đầu mặc người bày binh bố trận.
Cố Hành Chu luôn thích ôm cậu trong khi cậu tuốt. Sau đó lại cúi xuống ôm hôn.
Lúc ấy cả thể xác lẫn tinh thần Tạ Ninh đều kiệt quệ, Cố Hành Chu nghiêng đầu hôn lên cổ cậu thì Tạ Ninh cũng chỉ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, hy vọng đối phương có thể giải quyết nhanh chóng một chút.
Căn bản là không chú ý đến việc đối phương sẽ để lại dấu hôn trên người mình.
Vừa rồi cậu vây quanh Tạ Ninh xem vì tò mò, lúc ấy chỉ thấy cái cổ trắng tuyết của Omega có không ít dấu hôn màu đỏ tím, Tạ Ninh trắng nên nhìn giống như hoa đào nở rực trên nền tuyết.
Tưởng tượng như thế, Hạ Dương bắt đầu ngại ngùng.
Hoá ra hai người yêu nhau còn làm những việc này.
Cậu độc thân từ trong bụng mẹ, ế tận bây giờ, vẫn lần đầu tiên được xem phim truyền hình không cần trả phí như vậy.
Tạ Ninh nghe được Hạ Dương trả lời, cả người lập tức thấy trước mắt tối sầm, cơ hồ là đóng băng tại chỗ.
Nếu em không thích, anh liền không nói ra ngoài...
Mẹ nó, tên cẩu nam nhân này chỉ nói như thế...
Hiện tại Tạ Ninh cảm thấy mặt như bị bỏng, hận không thể tìm cái khe để chui vào.
Quả nhiên là cẩu nam nhân, trong miệng không có câu nào là thật!
Hạ Dương nhìn Tạ Ninh vài lần, tò mò hỏi: "Tạ Ninh, cậu... sau cổ cậu nơi đó có đau không?"
Là người chưa từng có tí kinh nghiệm yêu đương nào, nhìn thấy dấu hôn thì trong đầu liền hiện lên nghi vấn này.
Vừa rồi cậu nhìn thấy sau cổ Tạ Ninh toàn dấu hôn đỏ tím, giống như dùng lực khiến trầy da hay lưi lại máu bầm.
Làn da Omega thường mỏng, những dấu hôn đỏ tím kia trên làn da trắng đặc biệt chói mắt.
Tạ Ninh đỏ mặt nói: "Còn tốt..."
Quả thực là không hề có cảm giác gì, nếu đau thì cậu đã sớm chú ý tới.
Không riêng gì Tạ Ninh xấu hổ, Hạ Dương mở miệng hỏi xong cũng có chút chột dạ.
Liền cố gắng làm hoà hoãn không khí mà nói: "Che khuất rồi, che rồi thì không thấy nữa."
Omega ở ghế sau cũng ngượng ngùng sờ sờ cổ, không nghĩ tới Cố giáo thảo cùng Tạ Ninh lại biết chơi như thế.
Liền mở miệng nói: "Nếu không... thì tan học mua hai miếng băng cá nhân dán lên."
Tạ Ninh gật đầu, duỗi tay kéo áo đồng phục lên cao nhất.
Các tiết sau đó cậu đều muốn trực tiếp chôn đầu trong cổ áo, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh tròn xoe cùng chóp mũi.
Ngay khi chuông báo tiết tự học vang lên một tiếng thì Tạ Ninh liền đứng dậy ra khỏi phòng học.
Tạ Ninh trên đường đến siêu thị luôn dựng thẳng cổ áo, sợ có người nhìn thấy dấu hôn.
Đến siêu thị thì đi thẳng đến kệ để băng keo cá nhân, lấy xong liền muốn đi tính tiền, ai ngờ vừa quay đầu liền đâm sầm vào ngực của một người.
Trên trán có chút nóng, rồi một bàn tay to xoa nhẹ trên trán Tạ Ninh, âm thanh trầm thấp trên đỉnh đầu truyền đến, "Đau không?"
Cố Hành Chu vừa đến trường học, muốn vào khu dạy học thì liền thấy Tạ Ninh giống như kẻ trộm lén la lén lút cúi thấp đầu đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua anh cũng vội vàng vượt qua không hề ngẩng đầu.
Thấy người dường như có việc gấp, Cố Hành Chu cũng liền theo đến đây.
Nhìn thấy băng keo cá nhân trong tay Tạ Ninh thì mặt mày liền trầm trọng, ngữ khí nghiêm túc nói: "Em bị thương?"
Không đợi Tạ Ninh trả lời liền bắt đầu quan sát từ trên xuống dưới coi thử trên người Omega bị thương chỗ nào, lo lắng hỏi: "Có đau không?"
Nói rồi liền duỗi tay kéo khoá áo đồng phục của Tạ Ninh xuống.
Hành động này vô cùng liền mạch, như thể họ vẫn thường xuyên làm như thế, mà sự thật cũng đúng là vậy.
Tạ Ninh giống như con thú nhỏ bị chọc giận, giơ móng vuốt chụp lấy cánh tay Cố Hành Chu đang duỗi đến kéo khoá áo cậu, đôi mắt hạnh u ám nhìn anh, hung dữ nói:
"Anh còn có mặt mũi mà hỏi?"
Cố Hành Chu: "Làm sao thế?"
Tạ Ninh nhìn bốn phía không thấy ai, lúc này mới kéo khoá áo đồng phục xuống, đem cái cổ che kín của mình trưng ra trước mắt Cố Hành Chu.
"Đều là chuyện tốt của anh đó!"
Tạ Ninh mím môi, giận đến mức không muốn nhìn thấy cẩu nam nhân này nữa.
Cố Hành Chu nghe Omega nói, nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi anh tưởng Tạ Ninh thật sự bị thương nên đi mua băng keo cá nhân. Thấy người không có việc gì thì tảng đá đè nặng trong tâm mới buông xuống.
Sau đó nhìn dấu hôn trên cái cổ thon dài trắng nõn của Tạ Ninh, ánh mắt phát ra một tia thỏa mãn khó lòng phát hiện.
Giơ tay chạm lên nói: "Ngày hôm qua anh không chú ý, hôn hơi mạnh chút."
Đầu ngón tay lạnh như băng ở trên cổ trắng nõn ấm áp của Omega nhẹ nhàng cọ xát, khiến Tạ Ninh bị lạnh run lên.
Căn bản không tin lời giải thích vô nghĩa của cẩu nam nhân này.
"Anh chính là cố ý!"
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cậu, "Sao có thể chứ?"
Lời nói vô tội lại kết hợp cùng gương mặt Cố Hành Chu tạo combo vô cùng mê hoặc nhân tâm.
"Ngày hôm qua lúc hôn Ninh Ninh, Ninh Ninh cũng không có từ chối đúng không?"
Bị người ta nói như vậy, Tạ Ninh nhớ tới cảnh tượng ở trong phòng tắm ngày hôm qua, cảm thấy xấu hổ.
Lúc ấy cậu mệt muốn tắt thở, không muốn giúp tên cẩu nam nhân này nữa.
Mỗi lần phủi tay nói không làm thì anh ta lại ôm cậu dụ dỗ nhằm dời đi lực chú ý, rồi lại nắm tay cậu tiếp tục.
Lúc ấy Cố Hành Chu lại nói muốn hôn vài cái rồi sẽ tha cho cậu, hỏi cậu có muốn hay không, nếu không thì phải tiếp tục giúp tên Alpha này.
Tạ Ninh lúc ấy chỉ nhanh chóng muốn nghỉ ngơi liền nói được, rồi ngốc ngốc ngẩng đầu cho người ta hôn, ngoan không chịu được.
Nhưng dù đã ngoan ngoãn cho người ta hôn thì vẫn không thể tránh được kiếp nạn.
Tạ Ninh lên án nhìn anh: "Đã bị người khác nhìn thấy."
"Thật sao?" Giọng nói trầm thấp của Cố Hành Chu hơi kinh ngạc, sau đó gương mặt tuấn tú dường như cân nhắc nói: "Thật là quá không cẩn thận rồi."
Tạ Ninh: "..."
"Nếu anh không hôn thì người khác làm sao mà thấy chứ? Đều là chuyện tốt của anh!"
"Ninh Ninh, sao có thể nói đều là do anh?" Cố Hành Chu vuốt ve bên gáy Omega, "Đây rõ ràng là sự tình do hai người tham dự."
Đôi mắt đào hoa hơi tối lại, thấp giọng nói bên tai Tạ Ninh: "Ngày hôm qua, em quá quyến rũ."
Hôm qua từ lúc hai người cùng nhau về nhà, nói muốn phạt, đôi mắt Tạ Ninh nhìn anh vô cùng thanh thuần sạch sẽ, không biết có bao nhiêu sức dụ hoặc với anh.
Khuôn mặt đẹp trai của Cố Hành Chu lập tức tối sầm, cảm thấy hôm qua không nên để dấu hôn trên cổ Tạ Ninh mà là trên mặt.
"Không được!"
Tiếp đó khom người nhìn thẳng Tạ Ninh: "Về sau không được có ý nghĩ như thế!"
Tạ Ninh nhìn đôi mắt đào hoa của anh, cố ý chọc ghẹo nói: "Vậy chắc sẽ phải tận lực."
Như kỳ vọng, Tạ Ninh vừa nói xong liền cảm nhận hơi thở trên người đối phương biến hoá.
"Em còn muốn ai khác làm bạn trai mình?"
Tạ Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ, "Ai nghe lời thì cho làm bạn trai."
Bộ dáng giống như nếu anh không nghe lời thì liền không cần anh.
Cuối cùng, Cố Hành Chu bại trận, mặc dù biết Omega chỉ nói giỡn, nhưng mà ngẫm đến việc Tạ Ninh muốn cùng anh chia tay ở bên người khác. Anh căn bản không chịu nổi, ngay cả tưởng tượng cũng không thể.
"Có thể hay không chỉ có thể là anh?"
Tạ Ninh chiếm thế thượng phong, hất hất cái đầu xù nhỏ, vô tội nói: "Em sẽ suy xét."
Nói rồi liền cầm băng keo cá nhân, xoay người đến quầy thu ngân tính tiền.
Cố Hành Chu cất bước đuổi theo, vừa ra khỏi siêu thì liền kéo người đến góc không có camera theo dõi.
Cố Hành Chu vây người trong góc tường, theo sau kéo khoá áo đồng phục xuống, lại mở rộng áo trong, đưa cái cổ mình cho Tạ Ninh nói: "Em hôn trả lại đi."
Tạ Ninh sợ hết hồn, duỗi tay khẩn cấp kéo cổ áo người ta lại, lắp bắp nói: "Anh... anh làm gì thế? Lỡ có người thấy thì sao?"
Cố Hành Chu trấn an Omega, "Nơi này không có thiết bị theo dõi, cũng không ai tới nên sẽ không ai thấy đâu."
Nhìn cái gáy của Cố Hành Chu, Tạ Ninh vô thức nuốt nước bọt, cái gáy đối phương rất rộng, lộ ra mớ cơ bắp dưới làn da, vô cùng dã tính.
Cậu khắc chế nói: "Em không hôn, sắp vào lớp rồi, em phải về đi học."
Nhưng mà cậu bị Cố Hành Chu giam lại trong góc tường, căn bản không thể rời đi.
Tạ Ninh cuối cùng chịu đựng ngẩng đầu ở vị trí bên gáy Cố Hành Chu hôn một cái, "Được rồi."
Cố Hành Chu: "Phải có dấu vết."
Động tác của Tạ Ninh ngừng ngay lập tức khi nghe thấy điều này. Cậu chưa làm qua điều này trước đây. Trừ bỏ để lại dấu răng trên người đối phương thì không có dấu nào khác.
"Em không muốn."
Cố Hành Chu rũ mi nhìn cậu, "Ninh Ninh, sắp vào lớp."
Tạ Ninh nghẹn họng, lời này có nghĩa là anh đang đợi em hôn, một lát liền tới giờ vào lớp, nếu em không hôn thì anh không để em đi.
Tạ Ninh cuối cùng cũng không có lựa chọn nào khác, đành phải kéo cổ áo Cố Hành Chu xuống nghiêng đầu hôn lên.
Tạ Ninh cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể gặm rồi cắn, hàm răng ma sát trên gáy Alpha, tận lực lưu lại dấu vết.
Từ xa nhìn đến chỉ thấy hai thân ảnh đang ôm nhau, tư thế cực kỳ ái muội.
Cố Hành Chu ôm vòng eo mảnh khảnh của Tạ Ninh, mặc cho Omega làm loạn trên cổ mình.
Tạ Ninh có chút ý nghĩ muốn trả thù, hàm răng hơi dùng sức cắn ở bên gáy Cố Hành Chu.
Thật vất vả mới lưu lại dấu vết, sau đó lại cảm thấy quá mức, liền đem cái lưỡi nhẹ nhàng ở chỗ vừa cắn liếm một chút.
Thân hình cao lớn của Cố Hành Chu cứng đờ, đạo trực trên tay tăng lên, trực tiếp đem người ôm khỏi mặt đất.
Không để người tiếp tục hôn.
Miệng Tạ Ninh còn đang mỉm cười đắc ý, bị bế lên đột ngột thì hoảng sợ, không khép được miệng.
Cố Hành Chu rũ đôi mắt đào hoa thừa dịp Tạ Ninh chưa hoàn hồn, cúi người hôn lên.
"Ưm..."
Chờ đến khi hôn đủ rồi, Cố Hành Chu mới buông người, sau đó giúp Omega chỉnh lại đồng phục rối loạn, rồi lấy băng cá nhân giúp cậu che dấu hôn sau cổ, lúc này mới thả người.
Lập tức phải vào lớp, thấy được thả ra, Tạ Ninh hung dữ nhìn cẩu nam nhân rồi ba chân bốn cẳng chạy về khu dạy học.
Cố Hành Chu nhìn bóng lưng Tạ Ninh, từ lúc Tạ Ninh hôn cổ anh cho đến hiện tại, khoé miệng đều chưa từng hạ xuống.
Chờ Tạ Ninh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Cố Hành Chu lúc này mới sửa quần áo từ trong góc đi ra.
Cố Hành Chu đi vào khu dạy học thì chuông vào lớp đã sớm vang lên.
Chủ nhiệm giáo dục đang đi tuần tra bắt học sinh đến trễ.
Học sinh bị bắt đang xếp hàng dài tại hành lang.
Vốn dĩ chủ nhiệm giáo dục đã thành công bắt được người đến trễ thuận lợi. Định kêu người đến văn phòng dạy bảo, không biết xui xẻo thế nào mà Cố Hành Chu từ xa đi đến đây.
Chủ nhiệm sững người, thấy nah liền có chút đau đầu.
Cố Hành Chu ở trường học có một ít đặc quyền riêng, từ trước đến giờ anh mang về cho Dư Hải cao trung rất nhiều giải thưởng vinh dự.
Trong nhà lại đầu tư rất nhiều tiền cho trường.
Thậm chí khi thi toàn khối thì cũng là hạng nhất.
Nhưng hiện tại nhiều học sinh đang ở đây, hắn là một người thầy, không thể bỏ qua tội trạng được.
Đành phải căng da đầu gọi: "Cố Hành Chu!"
Cố Hành Chu nghiêng đầu, liền nhìn thấy biểu tình phức tạp của chủ nhiệm giáo dục, nhìn sau lưng thì thấy một loạt học sinh đang đứng.
Cũng không chờ chủ nhiệm giáo dục nói thêm điều gì, vô cùng tự giác đi qua.
Cố Hành Chu vóc dáng cao, đứng đó như hạc trong bầy gà.
Chủ nhiệm giáo dục có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tiểu tử này hôm nay dễ nói chuyện như thế.
Giương mắt nhìn lên, trên khuôn mặt thầy xuất hiện vết nứt.
Chỉ thấy Cố Hành Chu thản nhiên đứng đó, cổ áo hơi mở ra, trên đó còn có một dấu vết tím đỏ, lớn không lớn nhỏ không nhỏ.
Học mười hai thì đa phần đều trưởng thành rồi, hầu như ai cũng biết dấu vết kia là gì.
Học sinh bị bắt đều là Alpha cùng Beta, sôi nổi nhìn cổ Cố Hành Chu, lúc này đều đang cảm thán trong lòng, "Cmn đỉnh của chóp."
Chủ nhiệm giáo dục thiếu chút nữa té xỉu, đối với Cố Hành Chu là vừa yêu vừa hận. (Editor: Đọc câu này tự dưng nghĩ đến Trương Vô Kị khi nói với Bất Hối về tình cảm trong lòng thì đối với Triệu Mẫn vừa yêu vừa hận.)
Vừa làm vẻ vang cho trường nhưng cũng vừa vi phạm nội quy không thể tha thứ được trong cùng thời gian!
Cuối cùng chủ nhiệm giáo dục hít một hơi thật sâu, "Tất cả các cậu đến văn phòng tôi một chuyến!"
Sau khi đến văn phòng chủ nhiệm giáo dục, các học sinh khác tự giác xếp thành hàng, chỉ có Cố Hành Chu tuỳ ý.
Chủ nhiệm giáo dục lần này cố ý dạy dỗ từng người một. Giáo huấn xong thì yêu cầu tự đi tìm giáo viên chủ nhiệm, đến văn phòng bên kia viết kiểm điểm.
Vì không muốn khiến người mất mặt, chủ nhiệm giáo dục cố ý để Cố Hành Chu ở cuối cùng.
Chờ học sinh đều đi rồi, nhìn thân hình Alpha cao to đứng ở văn phòng, chủ nhiệm giáo dục cũng không biết nói gì.
Cuối cùng chỉ thốt lên một câu, "Trong tương lai chú ý hơn!"
Sau đó liền kêu Cố Hành Chu ra ngoài.
Nhưng nhớ vừa rồi yêu cầu những học sinh khác đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm viết kiểm điệm, lỡ như có ai thấy Cố Hành Chu không đi thì sẽ có ảnh hưởng xấu.
Sau đó đem người gọi lại, "Nhớ rõ đến văn phòng Phan lão sư một chuyến trước khi về lớp."
Cố Hành Chu không quay đầu lại, "Đã biết.'
Thấy người đi khỏi, chủ nhiệm giáo dục mới mắng một câu, "Tiểu tử thúi!"
Ở lớp mười hai tiết thứ nhất buổi sáng là Toán học nhưng giáo viên có việc xin nghỉ nên biến thành tự học.
Tạ Ninh vừa đi vào phòng học ngồi xuống, định thở một tí, liền có bạn học nói: "Tạ Ninh, Lưu lão sư tìm cậu đến văn phòng một chuyến."
Tạ Ninh: "Được, tớ biết rồi."
Tạ Ninh hít một hơi rồi đứng dậy, tuy cũng không biết Lưu lão sư tìm mình làm gì nhưng cũng vội vàng đến văn phòng.
Lưu lão sư đang đeo mắt kính chọn trà, thấy Tạ Ninh tới thì đặt sang bên.
Cảnh tượng lần này giống y như đúc lúc Tạ Ninh nói với Lưu lão sư muốn chuyển đến lớp mười hai.
Tạ Ninh đi đến chỗ bàn làm việc của Lưu lão sư, "Thầy ơi, thầy tìm em ạ?"
Lưu lão sư gật đầu, ngữ khí vẫn chậm rì rì nói: "Thầy tìm em tới là bởi vì muốn trao đổi với em về việc thi đại học."
Không chỉ có Tạ Ninh mà thầy sẽ gọi từng bạn học trong lớp mười hai đến hỏi.
Rốt cuộc liên quan đến tương lai của các em học sinh. Ở khối mười hai bị giáo viên gọi đến nói chuyện về thi đại học là bình thường.
Vì có nhiều đứa trẻ còn ngốc sẽ chọn ngành học mình không thích hoặc không phù hợp với ngành vì nội tại bản thân hoặc ngoại cảnh tác động.
Giống như không thể đạt được tiếng nói chung với ba mẹ, hoặc vì tình yêu yếu ớt lúc này, vì một ai đó mà từ bỏ tiền đồ. Những việc này mỗi năm đều có, hơn nữa số học sinh gặp phải càng không ít.
Lưu lão sư nhìn Tạ Ninh, ánh mắt hiền từ, ngữ khí chậm rì rì nói: "Hiện tại em có muốn học trường nào chưa?"
Tạ Ninh gật đầu: "Dạ có thưa thầy."
Theo sau đó ánh mắt kiên định nói; "Em định thi A đại."
Lưu lão sư nghe xong im lặng chốc lát, hiện tại A đại cũng không quá tầm với Tạ Ninh. Tạ Ninh xếp ở vị trí 21, thành tích như vậy miễn cưỡng đi thi A đại thì cũng không phải không được.
Nhưng mà so sánh một chút thì lựa chọn này hơi khiên cưỡng.
Lưu lão sư: "A đại là trường tốt, vậy em có định học ngành nào chưa?"
Tạ Ninh nghe xong trả lời ngoài kỳ vọng của Lưu lão sư: "Em muốn ghi danh tài chính."
Lưu lão sư nghe xong lại tiếp tục trầm mặt, tài chính ở A đại là vô cùng chuyên nghiệp, là ngành hot hàng đầu. Tạ Ninh có thể đậu vào trường nhưng không chắc có thể cạnh tranh với nhiều hắc mã cùng thi vào ngành.
Tiềm lực của con người là vô hạn nhưng tai nạn ngoài ý muốn vẫn luôn có thể xảy ra.
Lưu lão sư không sợ để học sinh vì mộng tưởng mà vất vả một phen. Mà sợ liều mạng một phen rồi cuối cùng thất bại.
"Còn có lựa chọn trường nào khác không?"
Tạ Ninh: "Dạ không có."
Lưu lão sư nhíu mày, điều chỉnh mắt kính: "Chỉ có một trường này?"
Tạ Ninh gật đầu, "Dạ đúng."
Lưu lão sư: "Không có cảm thấy hứng thú với ngành hay trường nào khác sao?"
Tạ Ninh mím môi, "Dạ không thưa thầy, trong lòng em hiện tại chỉ muốn ghi danh hệ tài chính của A đại."
Đời trước vì sinh hoạt mơ màng hồ đồ, không có tương lai, cũng không có về sau. Cậu chỉ nỗ lực tồn tại.
Bởi vì chỉ cần là tồn tại đã làm cạn kiệt hết tinh lực của cậu.
Mỗi ngày trừ bỏ học tập và làm việc thì trong đầu không còn có bất cứ thứ gì.
Lúc ấy lúc học mười hai cậu cũng không có ý tưởng thi vào ngành nào hay trường gì. Cậu chỉ có một ý tưởng duy nhất trong đầu đó là học cái gì mà có thể kiếm ra tiền, ổn định, có thể có cơm ăn thì cậu chọn, để có thể có nhiều tiền.
Cậu sống trong nghèo khó mười mấy năm, có niềm tin son sắt là thi đại học có thể thay đổi vận mệnh, thay đổi nhân sinh, bởi vì lúc ấy cũng chỉ có con đường này, nếu không đi thì cũng chẳng còn ngã rẽ nào cho cậu.
Lúc đó cậu sống không có ước mơ, chỉ cần cuộc sống không lo lắng về đồ ăn áo mặc thì đã là hy vọng xa vời.
Nhưng hiện tại không như thế...
Cậu có người nhà, có người yêu, có bạn bè, có người quan tâm nguyện ý chống đỡ con đường phía trước. Con đường tương lai tươi sáng rạng ngời.
Lần gặp Quý Niên gần nhất, Tạ Ninh mỗi ngày đều mơ thấy cảnh tượng trước kia. Cậu lớn lên ở trong núi sâu, gầy trơ xương, nhờ có trưởng thôn giúp đỡ mới được đi học. Cậu kích động không thôi...
Những ký ức sở hữu dần dần dung hợp, Tạ Ninh mới dần dần ý thức được, cậu căn bản không phải xuyên thư mà là đã trở lại.
Cái gọi là nội dung xuyên thư kia cũng chỉ có thể nói là ký ức, ngay từ đầu liền có sẵn trong tiềm thức của cậu.
Mà đời trước căn bản cậu không có thời gian rảnh rỗi để đọc tiểu thuyết.
Cậu chính là Tạ Ninh, cái người mà luôn tự ti, cúi đầu đi đường, khiến người khác phiền chán. Hiện tại cậu cũng là Tạ Ninh nhưng có tương lai, có ước mơ, có được sự tin tưởng của mọi người.
Phan lão sư cầm ấm trà đi tới liền nghe thấy Lưu lão sư ở cách vách đang hỏi chuyện với học sinh.
Vốn định nhìn vài lần thuận tiện nghe xem đang nói cái gì nhưng mà nhìn đến thì hết sức kinh ngạc.
Người kia không phải bạn trai của tiểu tử thúi Cố Hành Chu sao?
Nghe phía đối diện bàn việc thi đại học, Phan lão sư xuất phát từ tò mò ngồi yên bất động dựng lỗ tai lên nghe.
Lưu lão sư nhìn Tạ Ninh - cậu học sinh nỗ lực nhất trong những người thầy dạy mấy năm trở lại đây, khuyên nhủ: "Ngành tài chính của A đại là ngành đứng đầu, không dễ ghi danh. Thi đại học mỗi năm có nhiều hắc mã với kinh nghiệm tích luỹ rất nhiều. Nếu em nộp đơn thì sẽ rất dễ trượt."
Dứt lời, Tạ Ninh không có chút dao động nào nói,
"Thầy, em đã nghĩ kỹ rồi, em có nắm chắc."
Lưu lão sư thấy người kiên trì, không khỏi tò mò hỏi: "Thầy có thể hỏi em vì cái gì mà đối với A đại chấp nhất như thế không?"
Tạ Ninh rũ đôi mắt hạnh, dường như nghĩ tới cái gì đó, khoé miệng hơi cong lên, "Bởi vì em thích, bởi vì ba lớn cùng ba nhỏ..."
Tạ Ninh cũng thích học và có hiểu biết về tri thức tài chính. Khi Quý Niên ra ngoài thì hai cha con thường tán gẫu với nhau. Quý Niên tính toán học thêm để nộp đơn vào dạy cho A đại.
Tạ Trường Hằng thì cũng vô cùng hỗ trợ cậu, những tri thức hay khía cạnh về mặt tài chính doanh nghiệp mà cậu hứng thú thì đều giảng cho cậu nghe.
Còn có...
"Em cùng Cố Hành Chu muốn học cùng một trường đại học!"
Tác giả có lời muốn nói: Cố cẩu: Không ai có thể ngăn được tôi khoe khoang tình yêu của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]