Chương trước
Chương sau
Editor: Linh Kim
Mà Tưởng Thành ở bên này, nhìn đến động tác của Ngôn Cẩn trong nháy mắt hắn liền nóng nảy lên.
Hắn bước đến vài bước, lập tức kéo tay cô gái kia lại.
Ngôn Cẩn ăn đau quay đầu lại, liền thấy được là người đàn ông lúc nãy.
Đối phương gắt gao nắm chặt tay Ngôn Cẩn, niết mạnh đến mức cánh tay Ngôn Cẩn liền mất đi cảm giác.
“Anh làm gì vậy? Buông Tiểu Cẩn ra.”
Rốt cuộc Tống Thiên cũng hồi phục lại tinh thần trước hành động bất thình lình của Tưởng Thành, sắc mặt hắn trở nên sốt ruột, sau đó liền không khống chế được vọt tới trước mặt Tưởng Thành cho hắn một quyền.
Tưởng Thành ăn đau, không tự chủ được buông lỏng cánh tay đang nắm tay Ngôn Cẩn ra.
Hắn lui về phía sau hai bước, bưng kín cái mũi vừa mới bị Tống Thiên giáng cho một quyền lại, ánh mắt âm trầm nhìn Ngôn Cẩn.
Tiểu Cẩn? Ai cho hắn lá gan cũng kêu cô là Tiểu Cẩn?
Ngôn Cẩn sau khi được Tưởng Thành buông lỏng cánh tay, lúc này mới hồng mắt đen cánh tay bị Tưởng Thành nắm nâng lên.
Nơi đó đã xuất hiện một vết bầm sưng cao.
Làn da của thân thể này vốn nhạy cảm, hơn nữa ngày thường cha mẹ cùng chị gái chiếu cố cô giống như với công chúa đậu Hà Lan. Cho nên làn da cô liền càng mảnh mai, nơi nào có thể chịu được lực đạo thô bạo của Tưởng Thành như vậy.
Ngôn Cẩn ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi phảng phất như mắc bệnh tâm thần, giọng nói liền cực kỳ không cao hứng.
“Vị tiên sinh này, tôi cũng không có quen biết anh đi, nếu hôm anh anh không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý về hành vi này, tôi nhất thiết phải đi cục Cảnh sát một chuyến.”
Tưởng Thành không nói lời nào, chỉ là nhìn Ngôn Cẩn không chớp mắt.
Biểu cảm trên mặt đối phương vẫn sinh động như trong trí nhớ của hắn.
Ngày hôm qua lái xe đến thành phố Tĩnh An, trong lòng Tưởng Thành liền không ngừng tưởng tượng về hình ảnh mình cùng Ngôn Cẩn gặp mặt.
Có lẽ sau khi hắn nhờ người điều tra rõ thân phận của Ngôn Cẩn xong, tự mình đi tới cửa, lại có lẽ từ chỗ rẽ nào của đường phố hắn cùng đối phương có thể không hẹn mà gặp.
Đương nhiên những cảnh tương ngộ này Tưởng Thành đều hiểu cần thời gian.
Cho nên Tưởng Thành là trăm triệu lần cũng không nghĩ mình may mắn như vậy, ngày đầu tiên đến thành phố Tĩnh An liền tìm thấy Ngôn Cẩn.
Tưởng Thành có chút tham lam nhìn khuôn mặt Ngôn Cẩn, trước kia bởi vì em gái thanh mai trúc mã của hắn mà hắn cùng Tiểu Cẩn nháo lên, sau đó Tiểu Cẩn rất ít khi gặp hắn. Cô luôn luôn ở lúc hắn đi xin lỗi vãn hồi thì chán ghét quay đầu, sau đó đem mảnh nhiệt tình trên mặt hắn dẫm nát nhừ.
Không biết trong lòng muốn gì, Tưởng Thành nhìn cô gái trước mặt nói: Tiểu Cẩn, em có nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở nơi nào không?”

Ngôn Cẩn nghe vậy ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn một bệnh nhân tâm thần. Tuy rằng không biết vì sao đối phương lại kêu mình là “Tiểu Cẩn”, nhưng Ngôn Cẩn có thể xác định được đời này căn bản cô không có gặp qua người này.
Tưởng Thành như không nhìn đến ánh mắt của Ngôn Cẩn, tiếp tục nói: “Là app tiểu thuyết Quân Ngôn.”
Phanh!
Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy trong đầu mình có thứ gì đó nổ tung.
App Tiểu thuyết Quân Ngôn!
Ở thế giới này, cho đến bây giờ cũng chưa từng tồn tại app nào tên gọi như vậy.
Đó là……… thứ tồn tại ở kiếp trước của cô.
Mà người cùng cô gặp gỡ ở app Quân Ngôn……. Liền chỉ có bạn trai cũ đã hại chết cô.
Nghĩ đến đây, tinh thần Ngôn Cẩn không khỏi hoảng hốt một chút, trong lòng cũng nổi lên sóng to gió lớn.
Chỉ là rốt cuộc cô vẫn rõ ràng hiện tại trước mắt là tình cảnh nào.
Sau khi dùng sức tự véo lòng bàn tay mình, Ngôn Cẩn ngẩng đầu, sắc mặt không thay đổi nhìn về phía Tưởng Thành.
“Thật ngại quá, anh nói gì tôi nghe không hiểu. Còn thỉnh tiên sinh tỏ ra tôn trọng một chút, bằng không lần sau bạn tôi không chỉ cho anh một quyền đơn giản như vậy.”
Nói xong câu đó, Ngôn Cẩn không nghĩ muốn ở lâu tại chỗ này, cô trực tiếp lôi kéo cánh tay Ngôn Hi hướng về phía cầu thang đi đến,
Phía sau Tưởng Thành muốn đuổi theo, lại bị hai người Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên trực tiếp ngăn cản.
Đừng nhìn Tống thiên cùng Tống Vân Kỳ hiện tại vẫn là vị thành niên, bọn họ từ khi còn nhỏ đều thích chơi bóng rổ, thân thể so với cái người trọng sinh gầy yếu này thì cao lớn hơn.
Tưởng Thành không khỏi trực tiếp rống to: “Tiểu Cẩn, em biết anh là ai mà, em không cần đi được không. Chúng ta nói chuyện đi, anh thật sự biết sai rồi.”
Chỉ là thẳng đến khi Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đều đã đi xa, hắn chung quy cũng không thấy Ngôn Cẩn quay đầu lại.
Hắn chuyển đầu, Tưởng Thành lại nhìn đến một trong hai nam sinh đang giữ chặt hắn đang dùng một loại ánh mắt âm trầm nhìn hắn.
Thấy Tưởng Thành nhìn về phía mình, Tống Thiên rũ mắt, uy hiếp nói: “Mặc kệ anh là ai, nếu về sau anh còn dám tới khi dễ Tiểu Cẩn, tôi nhất định là anh đẹp mặt.”
Mặt mày thiếu niên lạnh lùng, tuyên thệ chủ quyền của mình, tuy rằng ngày thường khuôn mặt luôn ôn hòa ngượng ngùng nhưng lúc này cũng tràn đầy tàn nhẫn.
Sau khi đối với Tưởng Thành cảnh cáo xong, Tống Thiên lúc này mới cùng anh họ chạy chậm đuổi theo Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi ở phía trước.
Mà mới vừa rồi Ngôn Cẩn cùng Tưởng Thành nổi lên xung đột đã hấp dẫn không ít quần chúng vậy lại xem, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà giải tán.

Trong lúc đó còn kèm theo không ít người đối với tưởng Thành mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Nhìn cũng là một người đàng hoàng, như thế nào lại đi bắt nạt cô gái nhỏ nhà người ta?”
“Chính là cô gái vừa nhìn đã biết là một người ngoan ngoãn nghe lời, sao có thể quen biết loại người này?”
“Bất quá tôi thấy nam sinh mới đánh cái người kia còn rất đẹp trai nha, cùng cô gái nhỏ kia cũng xứng đôi.”
“Thôi nha thôi nha.”
………….
Mặt mày Tưởng Thành nghe mấy lời nghị luận dần trở nên âm trầm lên.
Bên cạnh hắn là nhân viên giao hàng lúc nãy đi cùng, sau một hồi do dự vẫn là tiến lên hỏi: “Tiên sinh, ngài có cần đi bệnh viện không?”
“Cút!”
Nhân viên bị hoảng sợ, không tự chủ được lui lại phía sau mấy bước. Sau đó lại một lần nữa nhìn về phía Tưởng Thành, ánh mắt mang theo tia bất mãn.
Thật là, nghĩ mình là ai chứ!
Chỉ là Tưởng Thành lại không có tâm trạng phản ứng lại bất mãn của nhân viên giao hàng, mà trực tiếp xoay người rời đi.
………….
Ngôn Cẩn ra khỏi trung tâm thương mại một quãng xa, lúc này rốt cuộc mới bình tĩnh lại.
Không thể không thừa nhận, sự xuất hiện của Tưởng Thành mang đến cho Ngôn Cẩn kinh hách không nhỏ.
Ngôn Cẩn vốn tưởng rằng chỉ có mình là đặc thù, là người may mắn, cho nên sau khi bị đụng xe cô mới có thể vào trong thế giới này.
Nhưng hiện tại, sự xuất hiện của Tưởng Thành chính là hung hăng tát vào mặt Ngôn Cẩn một cái, nói cho Ngôn Cẩn biết hiện tại cô cũng không phải cái gì mà độc nhất vô nhị, người may mắn gì đó.
Lúc trước ở khu bình luận tiểu thuyết của mình nhìn thấy nick name tên là “Thành”, Ngôn Cẩn còn có thể tự an ủi mình hết thảy đều là trùng hợp.
Nhưng hiện tại Tưởng Thành bằng da bằng thịt xuất hiện ở trước mặt, Ngôn Cẩn cũng không thể tự lừa mình dối người nữa.
Huống chi từ bỏ việc còn có thêm một người xuyên qua, Ngôn Cẩn còn phải lo lắng việc khác. Đó là Tưởng Thành cùng cô gặp gỡ là trùng hợp hay là cố tình tìm kiếm.
Nếu chỉ là trùng hợp mà nói, Ngôn Cẩn cảm thấy mình vẫn có thể thuyết phục đối phương quên sự việc của đời trước đi, trực tiếp coi đây là cuộc đời mới mà sống.
Nhưng nếu Tưởng Thành cố ý tìm kiếm tung tích của mình, Ngôn Cẩn liền không thể không lo lắng cho an toàn của mình.
Phải biết rằng sở dĩ cô có thể đến được thế giới này, đều bởi vì Tưởng Thành điên cuồng đẩy cô cùng nhau nhằm vào xe vận tải lớn đang đi đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.