Editor: Linh Kim Sáng sớm thứ bảy, Ngôn Cẩn bị Tần Văn Châu từ trên giường kéo lên. So với cô thì Tần Văn Châu dậy sớm hơn nhiều, lúc này đã rửa mặt xong. Sau khi kêu Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi thức dậy, Tần Văn Châu cùng dì giúp việc nấu cơm, còn lại Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đi rửa mặt. Chờ đến khi hai người rửa mặt, thay quần áo xong, cửa lớn Ngôn gia liền truyền đến một trận tiếng đập cửa. Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi liếc nhau, sau đó Ngôn Hi liền chủ động chạy ra mở cửa lớn. Ngôn Cẩn ngồi ở sô pha phòng khách xem TV, cô nghe rõ tiếng Ngôn Hi sau khi mở cửa hưng phấn hô lên một tiếng: “Ông nội bà nội!” Ngôn Cẩn từ sô pha đứng lên, ngay sau đó nhìn đến Ngôn Hi đang kéo tay một bà lão từ ngoài cửa đi đến. Chẳng qua mấy năm không gặp, lúc này gặp lại Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc, Ngôn Cẩn bỗng nhiên phát hiện hai người bọn họ đều đã già đi không ít. Thậm chí sống lưng vốn thẳng của Ngôn Ái Quốc hiện tại đã có điểm uốn lượn. Ngôn Cẩn tiến lên, cũng ngoan ngoãn mở miệng kêu lên: “Ông nội bà nội.” Từ Phượng Liên ngẩng đầu nhìn Ngôn Cẩn một cái, trên mặt lộ ra nét tươi cười từ ái. “Tiểu Cẩn hiện tại so ra còn cao hơn bà nội rồi.” Ngôn Cẩn cười cười, thời điểm đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Tần Văn Châu bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, tiếp đón Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc ăn cơm trước. Ngôn Cẩn nghĩ nghĩ, lời nói chuẩn bị nói ra cũng thay đổi. “Ông nội bà nội, hai người trước đi rửa tay, chúng tay ăn cơm, đi xe một đêm khẳng định đã mệt mỏi đi, nghỉ ngơi một hồi cháu cùng chị bồi hai người nói chuyện phiếm.” Từ Phượng Liên sờ đầu Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi, lúc này mới lôi kéo Ngôn Ái Quốc hướng tới toilet. Mà Ngôn Ái Quốc sau khi tiến vào cửa Ngôn gia liền đánh giá Ngôn Hi.
Thẳng đến khi ông nhìn đến quần áo mặc trên người Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn là cùng một bậc, trên má cũng mang theo thần sắc khỏe mạnh, lúc này ông mới yên tâm đi theo vợ của mình cùng đi rửa tay. Chờ đến khi hai vợ chồng già ra tới, Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi lại thập phần ân cần tiến đến bồi bọn họ ăn cơm. Trên mặt Tần Văn Châu treo nét tươi cười nhu hòa, tiếp đón Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên ăn cơm. Biểu tình của bà tự nhiên, phảng phất người chín năm không về cũng không phải là bà. Nhưng Ngôn Thành lại có vẻ không được tự nhiên, bất quá cũng không có gì đáng trách. Tuy rằng hắn bởi vì những việc đó mà không về nhà, hơn nữa trừ bỏ chuyện kia đi, ngày thường hắn đối với cha mẹ mình cũng quan tâm gửi quà biếu. Nhưng thời điểm này chân chính ngồi trước mặt cha mẹ, Ngôn Thành rốt cuộc vẫn có điểm không được tự nhiên. Cũng may hai người Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên giống như đã quên mất hắn đã chín năm không về, trên bàn cơm chỉ ngẫu nhiên hỏi vài câu Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi. Ngôn Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau bữa cơm sáng, Tần Văn Châu liền trực tiếp đứng dậy cùng dì giúp việc thu dọn phòng bếp. Ngôn Cẩn nhìn bà một cái, thực hiển nhiên biết rằng ngoài mặt Tần Văn Châu tuy rằng đều giống như bình thường, nhưng trên thực tế bà vẫn ghi hận sự việc lúc trước. Chỉ là Tần Văn Châu có thể đi, Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi lại không thể đi. Hai người bọn họ bị Ngôn Thành lôi kéo đi bồi Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc nói chuyện phiếm. “Tiểu Cẩn cùng Tiểu Hi khi lên cao trung học tập thế nào?” Tuy rằng chín năm không trở về, nhưng Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho ông nội bà nội, bởi vậy mấy người trò chuyện cũng không thấy xa lạ. Hơn nữa Ngôn Cẩn cũng là một người hướng ngoại, cô nghe được Ngôn Ái Quốc hỏi tới thành tích, liền không ngăn được tự hào trả lời: “Ông nội không tin cháu sao? Cháu ở sơ trung là đứng đầu, lên cao trung tự nhiên vẫn là đứng đầu.” Mấy người lớn nghe Ngôn Cẩn không chút khiêm tốn nói, không nhịn được đều ha ha cười lên, không khí hiện tại nguyên bản có chút khẩn trương cũng được buông lỏng. Bất quá Ngôn Cẩn cũng là nói thật, vài lần khảo thí ở học kỳ này, cô đều chặt chẽ nắm vị trí đầu tiên. Có lẽ là do Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi ở bên trong làm dịu lại, Ngôn Thành bên này rốt cuộc cũng không còn cảm thấy xấu hổ. Bắt đầu tự nhiên cùng cha mẹ mình nói về thành tích học tập của hai con gái. Mặc kệ là khi nào, chuyện học tập của đứa trẻ nhà mình tuyệt đối là vũ khí sắc bén có thể kéo gần khoảng cách của hai người lớn. Sau khi nghe được Ngôn Cẩn tham gia thi viết văn, vốn dĩ đang nghe vợ cùng con trai nói chuyện, ánh mắt Ngôn Ái Quốc đột nhiên thấy hứng thú.
Hắn hỏi: “Cuộc thi viết văn? Là toàn bộ trường ở tỉnh S đều tham gia thi sao?” Ngôn Cẩn nghe vậy gật gật đầu: “Đúng rồi, ông nội cũng biết cuộc thi này sao?” Nói như vậy bởi vì các trưởng bối cũng chỉ quan tâm con cháu nhà mình thành tích thế nào, ít khi nào đi quan tâm thi cái gì, đề bài có khó không. Hơn nữa cuộc thi viết văn ở tỉnh S vốn dĩ cũng không quá nổi danh, hiện tại Ngôn Ái Quốc có thể biết đến cuộc thi này, thật đúng là làm cho Ngôn Cẩn cảm thấy có chút kinh ngạc. Ánh mắt Ngôn Ái Quốc đột nhiên trở nên tang thương, tựa hồ ông nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt liền rơi xuống người Ngôn Hi, sau đó có chút thương cảm nói: “Ta đương nhiên biết.…….. Năm đó cũng tham gia thi cái này.” Ngôn Cẩn nhíu mày: “Ai? Ông nội người nói ai?” Trực giác của cô cho thấy trong lời nói của Ngôn Ái Quốc chứa đựng thông tin cực lớn, chính là vừa rồi âm thanh của đối phương quả thực quá nhỏ, cô căn bản không nghe rõ ông rốt cuộc muốn nói đến ai. Ngôn Cẩn quay đầu nhìn Ngôn Hi, đối phương cũng giống cô là một vẻ mặt mờ mịt. Ngôn Cẩn theo bản năng quay đầu nhìn về phía cha mình. Quả nhiên, sắc mặt Ngôn Thành thập phần khó coi. Nhận thấy được tầm mắt mê mang của hai con gái, Ngôn Thành có chút không cao hứng đối với Ngôn Ái Quốc rống lên một câu: “Ba, chuyện quá khứ người không cần nhắc lại.” Ngôn Ái Quốc nghe được lời Ngôn Thành nói liền sửng sốt trong chốc lát, sau đó ông cũng có chút không vui. Ông nói: “Vì cái gì không thể nói?” Ngôn Thành không để ý tới Ngôn Ái Quốc, chỉ đứng dậy muốn đuổi hai con gái trở về phòng của mình. Ngôn Ái Quốc thấy một màn này càng thêm tức giận. Ông đột nhiên nói: “Như thế nào lại không thể nói? Ta chính là muốn nói, lúc trước Uyển Đình cũng từng tham gia cuộc thi này.” Tí tách! Sau khi giọng nói của Ngôn Ái Quốc rơi xuống, phòng khách Ngôn gia lập tức yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng vang của đồng hồ kiểu cũ tí tách tí tách. Ngôn Thành nhất thời không thể tin tưởng, như không thể tiếp thu việc cha mình có thể nhắc đến cái tên kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]