Sau khi đăng Weibo xong, Lục An An lại thuần thục tìm kiếm ảnh chụp đêm liên hoan 11-11 của Thịnh Hành. Vừa click mở, đôi mắt của cô liền tỏa sáng. Đập vào mắt là một album ảnh siêu cấp đẹp trai trêи đài của anh trai trong đêm liên hoan. Người đàn ông trêи đài được ánh đèn chiếu rọi, cả người tỏa sáng, lúc đó đã là buổi tối nhưng anh lại đeo mắt kính, vốn còn tưởng rằng có thể ngăn cản sự lạnh lùng và quyến rũ phát ra từ trong con ngươi của anh, nhưng trêи thực tế thì ngược lại, fans đối với cái tạo hình này của anh càng thêm nhớ nhung cào tim cào phổi. Cô click mở khu bình luận, quả nhiên bên dưới tất cả đều là"Ta thật muốn đi chết" "Anh trai giết em đi" "Anh trai hôm nay nhìn thật nhã nhặn bại hoại nha nha nha" các loại. Lục An An nhìn cặp mắt đã bị mắt kính chặn lại nhưng vẫn tỏa sáng kính ngươi kia, suy nghĩ như nổi trống. Ô ô ô ô cô cũng muốn anh trai nha! ! Nghĩ nghĩ, Lục An An không chút do dự tặng cho bài viết một Like. Mới vừa ấn một cái, cách đó không xa có tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Lục An An ngẩng đầu nhìn sang, là Lục Duyên. Lục Duyên liếc nhìn những người bên trong phòng bệnh, hắng giọng một cái khàn khàn nói: "Con đi ra ngoài nhận điện thoại một chút." Cha Lục gật gật đầu: "Đi đi." Lục An An nhìn thân ảnh Lục Duyên biến mất ở sau cánh cửa rồi mới thu hồi ánh mắt về. Bỗng dưng, mẹ Lục nhìn cô, gọi nhỏ: "An An." ". . . A?" Nói thật, mỗi khi bị mẹ Lục nhìn như thế, Lục An An lại có chút hoảng hốt. Trong nội tâm cô có một loại cảm giác như mình là một kẻ lừa gạt, mặc dù mới tỉnh lại không tới một ngày, nhưng cô có thể cảm nhận được cha Lục mẹ Lục rất lo lắng cho cô, không, là lo lắng cho nguyên chủ thân thể này, cũng rất muốn đối tốt với cô ấy. Nhưng hình như. . . Nguyên chủ theo bản năng có chút chống cự với cha mẹ cùng anh trai của mình. Lục An An đến giờ vẫn không rõ lắm ngọn nguồn trong đó nên tạm thời cũng không dám xằng bậy kết luận. Cô nhìn vào đáy mắt lo lắng của mẹ Lục, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Dạ." Mẹ Lục nhìn cô, vươn tay ra sờ sờ đầu của cô: "Xin lỗi, đều là mẹ sai, nếu không phải là do mẹ -- " Lục An An trợn mắt há mồm nghe mẹ Lục tự mình nhận lỗi, trong lòng căng thẳng tới cực điểm. "Hệ thống, mày mau đi ra cho tao! Mẹ Lục vì sao lại xin lỗi tao? !" -- "Cái này cô cần phải tự mình tìm hiểu." "Mày muốn tao đi tìm hiểu cái gì cơ?" Lục An An cảm thấy đây chính là một cái hố . -- "Vấn đề giữa nguyên chủ với cha mẹ và anh trai." Lục An An nghẹn họng, tức đến nổ phổi nói: "Tao. . ." Cô có con mẹ nó vô số chuyện muốn nói. Thế nhưng lúc này hệ thống lại giả chết, Lục An An chỉ có thể tạm thời qua loa trấn an tâm tình của mẹ Lục. Nói thật, Lục An An đã rất lâu rồi không ở chung với người lớn tuổi như mẹ Lục, bây giờ cũng có chút không biết phải làm sao. Cha mẹ cô ly hôn kể từ khi cô học tiểu học, sau đó mẹ cô lại gả ra nước ngoài, đã rất lâu rồi không gặp lại, cha cô thì luôn bận bịu công việc, đến khi cô vào cấp ba lại qua đời. Kể từ khi đó, Lục An An vẫn luôn là sinh hoạt một thân một mình, từ đó cho đến bây giờ -- Cô nhìn vào viền mắt bắt đầu đỏ hoe của mẹ Lục, vội vàng nói: "Mẹ. . ." Sau khi hô lên, hình như cũng không có gian nan như vẫn nghĩ, cô hắng giọng một cái, nói tiếp: "Mẹ, mẹ sai cái gì, từ trước đến nay An An chưa từng trách mẹ." Nghe vậy, mẹ Lục cùng cha Lục đều khϊế͙p͙ sợ nhìn cô: "A?" Lục An An ánh mắt né tránh, nghiêm túc nói: ". . . Không phải mẹ sai đâu, mẹ, con có chút buồn ngủ." Vào giờ phút này, trốn tránh là biện pháp giải quyết tốt nhất. Cô thật không biết đã xảy ra chuyện gì mà! ! Quả nhiên, vừa nghe thấy cô nói như vậy mẹ Lục liền liền vội vàng nói: "Được, được, vậy An An con mau ngủ đi." ". . . Ừ." "Mẹ ở bên cạnh chăm sóc con." "Vâng, cảm ơn mẹ." Lục An An nói ngủ liền ngủ, thật sự là từ lúc tỉnh lại đến giờ cô lăn qua lăn lại cũng đã có chút mệt mỏi. Một ngày cứ như vậy kết thúc. . . Hôm nay những chuyện mà cô đã trải qua, thật sự là quá nhiều. * Lần nữa tỉnh lại, Lục An An lại phải làm một lần kiểm tra tổng thể. Bác sĩ dường như thần kỳ phát hiện, cô thế mà có vẻ như thật sự không có vấn đề gì. Lục An An cũng vội vàng gật đầu bảo đảm bản thân bây giờ rất khỏe mạnh, thật sự không còn vấn đề gì. Người nhà họ Lục không một ai dám tin, thế nhưng nghĩ lại... Lại cảm thấy Lục An An còn chưa tới hai mươi tuổi, hẳn là vẫn còn thời gian... Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lục An An-- cô thuận lợi được cho xuất viện về nhà. Lúc lên xe đi về, tim Lục An An đập nhanh hẳn lên. Ngồi bên cạnh cô là mẹ Lục, bà đang nhìn chằm chằm cô không rời mắt, còn phía trước. . . là Lục Duyên đang lái xe, cha Lục thì ngồi ở ghế phụ đang gọi điện thoại. Hệ thống cuối cùng vẫn cho Lục An An được một ít tin tức có tác dụng, ví dụ như nhà họ Lục siêu giàu, làm giàu lên từ bất động sản, còn có một chuyện càng quan trọng hơn chính là -- công ty chủ quản hiện tại của Lục Duyên, anh chính là ông chủ. Khó trách! Lục An An nghĩ nghĩ, lúc trước khi fans hai nhà Thịnh Hành và Lục Duyên đối địch cãi vã, bên phía bộ phận quan hệ công chúng của Lục Duyên luôn có thể ngay lập tức nhảy ra giải quyết vấn đề, nhưng phía bên kia của Thịnh Hành lại chậm hơn rất nhiều. Hơn nữa, kể từ khi Lục Duyên vào giới cho tới bây giờ tài nguyên trong tay đều vô cùng tốt, hóa ra là vì có một tầng quan hệ này, thật ra chuyện này trong giới giải trí cũng không phải là việc hiếm hoi gì, còn có rất nhiều minh tinh không nổi danh liền về nhà kế thừa gia nghiệp, bản thân Lục Duyên cũng luôn tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, hiện tại sau khi biết chân tướng, Lục An An cũng không quá bất ngờ. Chẳng qua, Lục An An cảm thấy thật đau lòng cho idol nhà mình. Ô ô ô anh trai thế mà phải một mình một người gian khổ phấn đấu ở giới giải trí, phe đối địch còn là một công tử con nhà giàu. Vừa nghĩ cô vừa liếc mắt nhìn Lục Duyên. Hừ, về sau cô nhấy định phải càng đối tốt với idol hơn một chút, idol nhà cô không có bối cảnh thật quá đáng thương mà hu hu hu hu. Lục Duyên ngẩng đầu lên nhìn kính chiếu hậu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của em gái nhà mình. . . Bên trong ánh mắt kia hình như còn chán ghét hơn so với bình thường. . . Thậm chí còn có một chút... Khinh bỉ?! Lục Duyên nghi ngờ là bản thân mình hoa mắt rồi. Sau khi về đến nhà, Lục An An đối với biệt thự biệt thự cao cấp rộng lớn của nhà họ Lục cũng không lộ ra quá kinh ngạc. Ít nhất là nhìn vào biểu bên ngoài của cô mà nói, thật sự là rất bình tĩnh. Nhìn thấy trang trí xa hoa lại điệu thấp trước mặt, cô mím môi, được mẹ Lục săn sóc kéo đến ngồi xuống trêи ghế salông. Mẹ Lục hỏi: "An An, con có muốn ăn cái gì hay không. Mẹ đi làm cho con. "
Lục An An khó xử nói: "Không cần ạ, con hiện tại không đói bụng." Cha Lục cũng vội vàng hỏi: "Có phải là thấy mệt mỏi rồi hay không, có muốn về phòng nghỉ ngơi trước hay không?" ". . . Vâng ạ." Lục An An nghe thế nội tâm nhảy nhót! Suốt cả ngày hôm nay, ba thành viên nhà họ Lục liên tục theo dõi sát sao cô, dù cho cô biết bọn họ là quan tâm tới mình nhưng cũng thật không quen. Mẹ Lục đưa cô đến tận cửa phòng, mặt mày trước khi đi còn có chút ưu sầu. "An An, thế con nghỉ ngơi thật tốt đi, có bất cứ chuyện gì thì lập tức gọi mẹ." "Vâng ạ." Sau khi cửa phòng đóng lại, Lục An An lập tức giống y như chú chim nhỏ vừa thoát ra khỏi lồng sắt, bay lượn tự do, cảm thấy đặc biệt hưng phấn! Cô ở bên trong đầu hét lên vài tiếng "A a a a a", sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn vào trang trí bên trong gian phòng. Đây là căn phòng điển hình của một thiếu nữ trẻ tuổi, phần lớn đồ vật đều là màu trắng, có thể nhìn ra người bố trí căn phòng này cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm tư. Con ngươi Lục An An lóe lóe, hô lên trong đầu: "Hệ thống! Mày có thể đi ra đây nói chuyện với tao một chút hay không." -- "Đây." Lục An An mím môi: "Tao cứ chiếm dụng cơ thể của nguyên chủ như thế này sẽ không có vấn đề gì chứ?" -- "Nếu như cô không đến, hiện tại nguyên chủ này chính là một xác chết, cô hiểu ý của tôi không?" Lục An An đương nhiên hiểu. Cô còn chưa kịp sửa sang tốt những suy nghĩ của chính mình, hệ thống đã nói tiếp: -- "Cô muốn bọn họ luôn nghĩ là nguyên chủ còn sống, hay là đã chết? Mặc dù chỉ là giả." Lục An An không thể nói gì cũng không biết mình nên nói cái gì. Đổi lại là cô, nếu phải lựa chọn cô cũng sẽ chọn vế trước, ít nhất như vậy,... không biết chân tướng, luôn tin con mình còn sống, họ sẽ hạnh phúc hơn. Lục An An ngồi dưới đất một lúc lâu, sau khi thuyết phục xong chính mình thì tâm trạng cả người cũng thay đổi. Tới đâu hay tới đó vậy. Nếu như cô đã chiếm dụng cơ thể của nguyên chủ, cô sẽ cố hết sức hoàn thành mọi nghĩa vụ mà mình phải làm. Cô lấy điện thoại di động ra, bắt đầu kiểm tra tất cả những tin tức mà nguyên chủ lưu lại ở bên trong. Bước đầu tra xét ra được nguyên chủ Lục An An là sinh viên năm thứ ba đại học B, bởi vì nguyên nhân thân thể, đã xin nghỉ học tạm thời, suốt nửa tháng nay không tới trường học. Sau khi lật xem một vòng, trong phần mềm chat Lục An An tìm thấy một nhóm có tên lớp đại học. Kéo xuống chút nữa, cô lại nhìn thấy, gia đình cô ấy vậy mà còn có nhóm chat nha, vừa click mở. . . Lục An An liền phát hiện, trêи căn bản nguyên chủ không mấy khi nói chuyện ở trong nhóm, kể cả nói thì cũng đều là lời ít mà ý nhiều vài chữ. Sau đó nữa thì cô không tìm được thêm tin tức gì hơn. Đang xoắn xuýt, di động của Lục An An chấn động, là thông báo tin tức đặc biệt của Weibo. @Phòng làm việc bảo bối nhỏ của bạn đã login. Lục An An ánh mắt sáng lên, tốc độ tay cực nhanh click mở Weibo. Mới vừa click mở xem không tới 3 phút, cô liền vào xem bài đăng mới phát trêи Weibo của phòng làm việc Thịnh Hành. @ Phòng làm việc của Thịnh Hành V: Ngày mai gặp. [ ảnh chụp x 6 ] Phòng làm việc đăng lên sáu tấm ảnh của Thịnh Hành, trong bức ảnh ánh đèn sáng ngời chiếu xuống bóng đen bên dưới, lộ ra một người đàn ông mặt mày tinh xảo, chân dài dáng đẹp, mỗi một bức đều đẹp đến mức tận cùng, mỗi một bức đều khiến cho fans muốn quỳ ɭϊếʍ. [ A a a a a! Anh trai đẹp trai quá đi thôi! Ngày mai gặp anh yêu! ] [ Ô ô ô ô anh trai lại muốn giết tui nữa rồi! ] [ A a a a a a a a a a a a anh trai ở đâu cho iem xin cho manh mối! ] [Ô ô ô ô anh trai ở thành phố B nhớ phải chú ý an toàn nha, nhớ đi ăn hết các đặc sản của thành phố B! ] Lục An An sững sờ, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng. Quãng thời gian trước Thịnh Hành mới nhận một bộ phim, nơi anh tiến hành quay chụp chính là thành phố B, cũng chính là thành phố bây giờ cô đang sống. Nhưng thời gian khởi động máy không phải ngày mai mà. Đang nghĩ ngợi, trong đầu Lục An An đột nhiên giống như có pháo hoa nổ tung. Cô nhớ ra rồi, ngày mai Thịnh Hành sẽ tham dự một sự kiện thương hiệu, hơn nữa -- cái sự kiện thương hiệu này còn mời cả Lục Diên anh trai cô nữa! Đây cũng là lí do tại sao ngày 11-11 đó mấy fans lại chiến đấu kịch liệt tới vỡ đầu chảy máu như vậy. Hai đại đỉnh lưu cùng một khung hình, không phải ngươi chết chính là ta sống! Lục An An xem Weibo, ngồi ở trong phòng bình tĩnh vài giây. Nếu anh trai đã tới thành phố B tham dự hoạt động, vậy cô nhất định là phải đi tiếp ứng! Lục An An ở trêи Weibo thuần thục tìm tòi nhóm chat qq của fans, sau đó nhanh chóng gia nhập vào. (qq và wechat: một phần mềm chat của trung quốc, giống Zalo) Vừa vào trong, quả nhiên cô thấy tất cả fans của Thịnh Hành đều đang thảo luận về chuyện này. [ A a a a a ! Các chị em ngày mai có tập hợp ở quảng trường mùa xuân không? ] [ Có có có có, tui muốn đi. ] [ Tui cũng đi, mấy giờ các chế tới thế? ] Lục An An đọc một loạt, sau đó không chút do dự gửi tới một câu: [ Tui cũng đi. ] Sau khi cùng mấy chị em trong fandom bàn bạc cẩn thận thời gian và địa điểm, tâm trạng của Lục An An đột nhiên sinh động hẳn lên. Không có bất kì điều gì có thể ngăn trở cô truy đuổi Thịnh Hành! Không có! ! Nhất định không có! ! Sau khi chắc chắn thời gian hẹn xong xuôi, phong cách bàn luận của mọi người lại đột nhiên thay đổi. [ Đúng rồi, mấy bồ có xem tin trêи trang tin tức Bát Tổ hay chưa, trêи ấy có người nói má Lục Duyên cũng sẽ tham gia cái hoạt động này đấy! ] [ Thật hay giả vật? Có khi nào anh ta lại lừa fans nữa không, nói đến xong rồi nửa đường chạy mất. ] [ Nhà Lục Duyên thật phiền chết đi được, anh ta một lần rồi lại một lần lừa fans còn chưa đủ sao. ] [ Đúng vậy đúng vậy, tui cược một quả dưa chuột ngày mai anh ta sẽ không xuất hiện. ] Có lẽ là vì nguyên nhân thân thể và tâm lý. . . Lục An An tuy rằng vẫn không thích Lục Duyên giống hồi trước, thế nhưng bây giờ khi nhìn thấy cư dân mạng nói mấy lời này về Lục Duyên, cô lại có chút không thoải mái. Nghĩ nghĩ, cô trực tiếp đem nhóm fan điều chỉnh thành không làm phiền, sau đó mơ mơ màng màng bò lên trêи giường đánh một giấc. * Chờ đến khi Lục An An tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Cô liếc nhìn di động, xác định ký ức của mình hôm qua tất cả đều là chân thật, lại hào hứng rửa mặt xuống lầu.
Cô muốn đi tiếp ứng cho anh trai nha!! Dù cho có thay đổi một thân phận khác thì chuyện nên làm cũng tuyệt đối không thể quên được. Lúc Lục An An xuống lầu khí sắc rất tốt. Mẹ Lục nhìn thấy thì hai mắt sáng lên: "An An, con tỉnh rồi." Lục An An gật gật đầu: "Chào mẹ." Sau đó cô lại nhìn về phía cha Lục bên cạnh: "Chào cha." Mới vừa dự định xoay người đi, Lục An An liền chú ý đến một tầm mắt cách đó không xa. Cô ngẩng đầu lên nhìn, vừa đi tới bàn cơm ngồi xuống vừa không lạnh không nhạt hỏi thăm: "Chào buổi sáng, anh trai." Lục Duyên có chút ngoài ý muốn, nhìn vào mắt cô: "Chào buổi sáng, An An." Cha Lục mẹ Lục thấy hai anh em như vậy thì liếc mắt nhìn nhau, mẹ Lục liền vội vàng hỏi: "An An con muốn ăn cái gì, hôm nay cơ thể cảm giác như thế nào." Lục An An nói: "Con thấy rất tốt , cám ơn mẹ." Mẹ Lục lại nói: "Tối hôm qua đi lên mẹ thấy con đã ngủ nên cũng không gọi con xuống nữa." Lục An An cảm nhận được quan tâm cẩn thận từng li từng tí từ mẹ Lục, cô khẽ mỉm cười. Thấy con gái khẽ cười, trái tim mẹ Lục đều bị hòa tan. Tiểu thiên sứ của bà, có phải đã quay về hay không! ! Một nhà bốn người ngồi bên bàn ăn bữa sáng, lúc ăn di động của Lục Duyên liên tục rung lên, anh cứ vừa ăn vừa trả lời tin nhắn. Lục An An liếc mắt, dưới đáy lòng nói thầm: Xem đi xem đi, Lục Duyên thật chẳng lễ phép một chút nào, nếu đổi lại là idol nhà cô, nhất định không vừa ăn cơm vừa nghịch di động. Nghĩ xong, cô lại lắc đầu -- vẫn là idol nhà mình tốt nhất. Lục An An yên lặng thu hồi ánh mắt. Nói thật, trong lòng cô vẫn còn chút khϊế͙p͙ sợ và không quen. Bỗng dưng, Lục Duyên ghé mắt sang nhìn cô. Anh trai em gái liếc mắt nhìn nhau, di động của Lục Duyên vẫn tiếp tục rung, lần này là tin nhắn từ người đại diện gửi tới. Anh Tiền: [ Lục Duyên, em gái của em bây giờ thế nào rồi? ] Lục Duyên: [ Đã ổn rồi, em muốn hỏi anh một chuyện. ] Anh Tiền: [ Nói đi. ] Lục Duyên: [ Nếu như em gái anh mới ngày hôm trước còn khen anh đẹp trai hơn Thịnh Hành, ngày hôm sau tỉnh lại lại không mặn không nhạt với anh, anh cảm thấy. . . Lời con bé hôm trước nói có phải là thật lòng không? ] Anh Tiền: [. . . Em gái của em khen em đẹp trai hơn Thịnh Hành? ] Lục Duyên: [ Lẽ nào em không thể đẹp trai hơn Thịnh Hành sao? ! ] Anh Tiền: [ Không không không, ý của anh không phải như vậy, ý anh là... Chiếu theo tư duy bình thường mà nói, em và Thịnh Hành hai người ngang nhau. ] Anh Tiền còn chưa gửi tiếp tin nhắn đến, Lục Duyên đã đáp lại một câu: [ Ai cùng tên Thịnh cẩu kia ngang nhau! Em gái em nói em còn đẹp trai hơn cậu ta! ] Anh Tiền nghẹn rồi, cuối cùng vẫn đánh ra mấy chữ gửi tới: [Chắc có lẽ là vì con bé mới tỉnh lại từ phòng chăm sóc đặc biệt, đầu óc còn có chút chấn động. ] Lục Duyên đọc xong tin nhắn này thì gửi một con dao cho anh Tiền, lại, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn em gái đang ngồi ở phía đối diện. Lục An An lớn lên rất xinh đẹp, ngoại hình chính là kiểu mỹ nhân yếu đuối mảnh mai. Chuyện này có quan hệ tới việc từ nhỏ cơ thể cô đã không tốt, còn có, cô so với những người bình thường còn gầy còn trắng hơn rất nhiều, khiến cho người ta nhìn vào mà đau lòng muốn yêu thương. Nhưng tính cách của cô lại đặc biệt bướng bỉnh quật cường, mấy năm trước khi cô được người nhà nhận về, vần luôn đối với người một nhà rất mâu thuẫn. Mâu thuẫn nhất, đương nhiên là Lục Duyên. Cho nên khi Nhìn thấy tin nhắn do người đại diện gửi tới, Lục Duyên thật muốn phủ nhận, những cũng không thể không thừa nhận -- ngày hôm qua em gái của anh nói câu kia, chỉ có thể thực sự là nhất thời tinh thần không ổn nên mới nói ra. Cảm nhận được ánh mắt muốn nói lại thôi của Lục Duyên, Lục An An chỉ có thể vùi đầu đau khổ ăn. Tâm tình của cô có chút kϊƈɦ động, ô ô ô ô lát nữa có thể đi làm tiếp ứng cho "Anh trai" rồi! Cô thật sự muốn nhảy lên xoay tròn kϊƈɦ động! Đang nhảy nhót, đột ngột có một âm thanh xuất hiện. -- "Nhiệm vụ hôm nay: Tham gia hoạt động cùng Lục Duyên, tiếp ứng cho anh trai, khen anh trai là anh trai tốt nhất toàn thế giới! Khen thưởng giá trị sinh mệnh 1." Lục An An: "? ? ?" Tiên sư cha mày! Lục An An đem sữa bò trong miệng nuốt vào, trong lòng dây dưa lý sự: "Mày mơ à! Tao không thể phản bội anh trai của tao, trần đời này không ai có thể vượt qua anh trai của tao!!" -- "Cô có thể, hãy tin tưởng bản thân!" Lục An An thật sự không muốn nói chuyện tiếp với cái hệ thống này, dù sao cô cũng không dám mạo hiểm tính mạng của mình, cãi qua cãi lại sau đó vẫn phải làm. Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động rung lên, là các chị em trong nhóm fans gửi tin nhắn. Cô click mở, lập tức nhìn thấy ảnh chụp của Thịnh Hành hôm nay khi ra khỏi sân bay. Người đàn ông trong ảnh mặc một chiếc áo gió màu đen cá tính, nhìn rất chi là cấm ɖu͙ƈ lại có chút cao lãnh, anh đang đội mũ lưỡi trai sải chân dài bước đi ở trong sàn sân bay thoáng rộng, có lẽ là nhận ra có ống kính đang hướng về phía mình, anh hơi nâng mắt, đôi mắt kia như phát sáng xuyên thấu qua ống kính nhìn lại, câu dẫn trái tim của người ta đi. Nhìn thấy mấy tấm hình này, Lục An An đột nhiên cảm thấy -- vẫn không thể chết được. Vì anh trai, cô có thể "nhẫn nhục mà sống"! Nghĩ nghĩ, cô lại giương mắt lên trừng mắt nhìn Lục Duyên, ánh mắt có chút oan ức, lại có chút tâm tình không nói ra được. Sau khi nhận được ánh mắt ai oán của em gái, Lục Duyên đang ăn khựng lại: ". . . An An, bữa sáng ăn không ngon sao?" ". . . Không" Lục Duyên nhìn cô: "Vậy-- " Lục An An hít sâu một hơi, đem tất cả tâm tư của mình nuốt trở về, nhẹ giọng hỏi : "Anh trai, hôm nay có phải là anh cần đi tham gia hoạt động hay không?" "Ừ." Lục Duyên dừng một chút lại nói: "Sao vậy?" "Em cũng muốn đi." Lục An An thừa thế xông lên: "Em muốn đi tiếp ứng cho anh trai, có được không?" Sau khi nói xong Lục An An ở trong lòng tự nhủ một trăm lần xin lỗi Thịnh Hành. -- ô ô ô ô thực xin lỗi idol! Em chỉ là giả vờ đi tiếp ứng cho anh ta ở bên ngoài mà thôi, nhất định sẽ không chụp ảnh anh ta, camera của em nguyện chỉ chụp một mình anh trai mà thôi!!! Lục An An vừa nói xong câu này, Lục Duyên cùng cha Lục mẹ Lục đều ngây ngẩn cả người. Ba người đồng loạt quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ. Cuối cùng, mẹ Lục hỏi: "An An, có phải là con muốn mượn anh trai để theo đuổi ngôi sao nào hay không?" Cha Lục gật đầu: "An An, trước kia cha còn thấy con hình như rất chú ý Thịnh Hành có đúng không, có phải là con muốn mượn anh trai đuổi theo Thịnh Hành hay không?" "Nói thật, đứa bé Thịnh Hành kia cũng rất ưu tú." "Đúng đúng!" Lục An An vừa nghe đến câu này liền hoàn toàn mất đi lý trí, cứ như là đột nhiên tìm được một người bạn tri kỉ, An An lập tức tán tụng idol nhà mình: "Mẹ, mẹ cũng thấy Thịnh Hành siêu siêu siêu cấp tốt có đúng hay không, anh ấy so với Lục Duyên còn lợi hại hơn một trăm lần có đúng không!" Lục Duyên: ". . . ? ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]