Tiền phu tử nghe thanh âm này vào lỗ tai, đó là làm nũng, nàng khẽ cười nói: “Không phải là ta đi không có thanh âm, mà là trò quá say mê viết chữ, nên không nghe được thanh âm.”
Người bình thường đi đường sao có thể không có thanh âm? Chẳng qua khi nàng đi đường nhẹ hơn người bình thường một chút, hơn nữa tiểu cô nương luyện chữ quá nghiêm túc thôi.
“Chữ của trò rất tốt.” Cũng không phải là chữ của Cố Linh viết rất tốt. Thực ra chữ của Cố Linh có tú khí, thiên hướng với thể chữ Khải. Có thể nói không có phong cách riêng của bản thân, nhưng là chữ viết cũng sạch sẽ, làm người nhìn vào rất thoải mái.
Nữ tử ở cổ đại không so sánh được với nam tử, nam tử nếu đi khoa cử, một tay viết chữ phải viết thật đẹp, tốt nhất trong nét chữ phải thể hiện được khí phái riêng của mình ra.
Nhưng nữ tử không phải, có những nử tử sau khi xuất giá, chỉ khi quản lý sổ sách, thống kê chi tiêu trong nhà mới viết mấy chữ, cho nên chữ của nữ tử có như thế nào thì người ta cũng không chú ý nhiều.
Chữ của Cố Linh được luyện tập từ nhỏ. Cũng giống như những người bạn nhỏ khác, khi còn học ở nhà trẻ, mẹ nàng đã mua quyển tập tô chữ về, để nàng tạp tô theo nét chữ, sau đó lên tiểu học, sơ trung, cao trung, đều có tiết thư pháp, mặc kệ là bút máy hay là bút lông, đều dạy, cho nên, nàng cũng thói quen viết chữ bằng bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-duong-muoi-cua-nu-chu-trong-truyen-khoa-cu/2517110/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.