Cố Linh cùng với mọi người ra cửa tư thục, ngay sau đó liền nhìn thấy Đỗ ma ma đang đứng ở cửa chờ, nàng vui vẻ kêu lên :" Đỗ ma ma, bà đã đến rồi."
Đỗ ma ma cùng nhìn thấy nàng:"Cô nương". Bà nhanh chóng nhấc chiếc rổ trong tay lên:" Cô nương, đây là cơm trưa của ngài, bên trong có điểm tâm ở dạng nước, cẩn thận không đổ ra."
Cố Linh cẩn thận cầm lấy:" Cảm ơn Đỗ ma ma, Đỗ ma ma, sao nãi nãi của ta lại không tới đưa cơm cho ta vậy?"
Đỗ ma ma giải thích:" Lão thái còn đang ở nhà trông nhà, đội thi công còn chưa xây xong căn nhà nhỏ, trong nhà phải có người, cho nên nô tỳ tới đây để quen đường."
Cô Linh gật đầu :"Cảm ơn Đỗ ma ma, vậy ta đi vào ăn cơm đây, Đỗ ma ma cũng về sớm đi."
Cố Linh không lập tức đi vào trong tư thục ngay, nàng chờ cùng đám người Tôn Mỹ Hương đi vào trong tư thục, mọi người ai cũng đều xách theo rổ cơm. Học sinh không thể ăn cơm ở học đường, nên các nàng phải cơm hộp cơm đi nhà ăn của tư thục.
Lữ Linh: " Tâm Nguyệt, cậu cũng quá thông minh rồi, vừa rồi kêu nha đầu vậy mà ta cũng không nghĩ tới, hay là sau khi tan học ta cũng kêu nha đầu nhà mình mang vải và bông tới nhỉ."
Lâm Tâm Nguyệt nở một nụ cười ngọt ngào:" Ta nói cho các cậu biết, Cố tỷ tỷ ngay lập tức thu nhiều vải với bông như vậy thì sẽ sinh ra phiền não không biết nên làm cho ai trước, nhưng nếu các cậu đưa lần lượt tới, làm lần lượt thì sẽ không phải cãi nhau nữa, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên? "
Cố Linh thầm nghĩ, tiểu cô nương này thật thông minh. Đoàn đội này nhìn thì có vẻ như là Tôn Mỹ Hương cầm đầu, nhưng trên thực tế thì Lâu Tâm Nguyệt mới chính là quân sư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]