Sau khi thân thể bình phục, Ninh Tễ đứng dậy.
Sở Tẫn Tiêu nhích sang: "Sư tôn ơi."
Mấy ngày nay hắn đã học được cách làm nũng, cứ mãi dính lên người Ninh Tễ, Ninh Tễ cũng quen rồi. Có điều mấy ngày nay tâm ma cũng có ra mấy lần.
Vì chấp nhận Sở Tẫn Tiêu mà độ khoan nhượng tâm ma của Ninh Tễ cũng bất giác cao thêm một chút.
Nhưng... không biết sao hình như địch ý của Sở Tẫn Tiêu với tâm ma còn hơn cả y nữa. Tuy nghi hoặc nhưng Ninh Tễ cũng không nói gì thêm.
Sở Tẫn Tiêu thò đuôi rồng quấn lấy y, Ninh Tễ quay đầu nhìn hắn rồi nói: "Đừng quấy."
Giọng y nhàn nhạt, không có ý quát mắng nhưng vẫn có chút uy nghiêm.
Nhưng bây giờ Sở Tẫn Tiêu lại không sợ, biết sư tôn vẫn chưa quen với kiểu tiếp xúc thân mật này. Sư tôn nói xong thì hắn lập tức ngoan ngoãn rút đuôi về.
Xúc cảm kỳ lạ của đuôi rồng vẫn còn, đuôi chân mày của Ninh Tễ thoáng khựng lại, y cố gắng bảo bản thân phớt lờ nó đi rồi nói: "Không lâu trước đây ngươi mới từ nguyên hỏa bước ra, cũng không biết là có di chứng gì hay không."
"Chúng ta tìm Dược Mục xem thử."
Sở Tẫn Tiêu hiểu ý tốt của sư tôn nên khẽ gật đầu. Tuy trông sư tôn lạnh lùng nhưng vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt.
"Vâng, đều nghe sư tôn."
Dược Mục đến ngoài bí cảnh Tru Thiên tìm một vòng cũng không thấy ai, mãi đến khi có một con hạc giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-doa-hoa-cao-lanh-trong-truyen-van-nguoi-me/3344789/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.