Chương trước
Chương sau
Tay của sư tôn rất lạnh, nhưng khi đặt lên khóe mắt của hắn thì lại rất dịu dàng.

Ánh mắt của Sở Tẫn Tiêu thoáng khựng lại, không biết chuyện gì đã xảy ra, lòng lại đau xót và tê dại.

Linh hồn xé toạc khiến hắn đau đớn đến gần như phát điên, nhưng giờ phút này hắn lại ủi ủi bàn tay của sư tôn rồi lắc đầu nói: "Không đau."

Chỉ cần nhớ đến sư tôn thì sẽ không đau nữa.

Hắn sinh ra đã rực rỡ không dính dục vọng, dù là dưới màn đêm cũng rất đẹp, nhưng trên người hắn toàn là vết thương.

Khi Sở Tẫn Tiêu đưa sen xanh cho Ninh Tễ, Ninh Tễ đã trông thấy vết sẹo khắc cốt trên tay hắn. Sở Tẫn Tiêu đến cùng vẫn nghĩ đến y lại bị thương thành ra thế này.

Y khẽ cuộn ngón tay. Khi Sở Tẫn Tiêu còn muốn nói gì đó thì y nói: "Xin lỗi, ta đến muộn rồi."

Ninh Tễ dùng linh lực bao lấy đầu ngón tay, từng chút ủi nóng vết sẹo ấy. Ánh nắng ban mai xuyên qua ngọn cây chiếu lên mặt y, Sở Tẫn Tiêu thấy rõ cuối cùng ánh mắt của sư tôn cũng hiện ra cảm xúc.

Tim hắn run rẩy, có hơi đau. Rõ ràng đã nhiều năm rồi chưa từng làm nũng với ai, lúc này lại như cún con mà rúc vào người sư tôn.

Sở Tẫn Tiêu rũ mắt giấu vành mắt đỏ ửng, hắn khẽ hôn khóe môi của sư tôn.

Nụ hôn không một chút tình dục, chỉ đơn thuần là thân mật mà thôi.

Lúc này Ninh Tễ không đẩy hắn ra mà tùy ý để Sở Tẫn Tiêu hôn loạn lên mặt y, chỉ thấy hình như mình có thể cảm nhận được tâm tình chua chát của hắn.

Khi Sở Tẫn Tiêu siết chặt bàn tay đầy vết thương không dám đụng vào y, y tách từng ngón tay của hắn ra, đan xen chúng với bàn tay của mình.

Rõ ràng là xúc cảm lạnh băng khiến người ta rét run lại khiến Sở Tẫn Tiêu sinh ra chút cảm giác an toàn.

Sư tôn đang đáp lại hắn.

Y nói "Nếu ngươi sống sót trở về, ta sẽ chấp nhận ngươi."

Sở Tẫn Tiêu tưởng sư tôn chỉ muốn hắn sống thôi, nào ngờ sư tôn sẽ thực sự chấp nhận hắn.

Chuyện mà mình suy nghĩ thật lâu trở thành sự thật, hắn lại như đứa trẻ có chiếc bánh ngọt yêu thích trước mặt nhưng lại chẳng dám mở ra.

—— Mãi đến khi sư tôn nắm lấy tay hắn.

Sở Tẫn Tiêu chưa từng vui như vậy. Dù là vừa tái cơ cấu lại linh hồn bị xé toạc, hiện giờ lòng hắn chỉ có hạnh phúc.

"Sư tôn ơi, ta thích người." Hắn đến gần rồi thấp giọng nói.

Vui vẻ hôn sư tôn thêm nhiều lần nữa.

Ninh Tễ lẳng lặng nhìn hắn, không có lấy một chút mất kiên nhẫn.

Con ngươi y nhàn nhạt, khi mặt trời nhô lên vẻ mặt lại dịu dàng dưới băng tuyết, như đang nhìn động vật nhỏ không có cảm giác an toàn, khác với khi xưa là hiện giờ y có hơi khác.

Sở Tẫn Tiêu nói mãi rồi cuối cùng nở nụ cười, bởi vì hắn nghe thấy sư tôn nói: "Ta biết."

"Sở Tẫn Tiêu, ta cũng sẽ thử... thích ngươi."

Đây là lần đầu tiên Ninh Tễ thích người khác, đây là lời hứa tốt nhất mà y có thể đưa ra.

.............

Nguyên hỏa trong rừng cây hoàn toàn biến mất.



Lâu Nguy Yến vốn tưởng rằng Sở Tẫn Tiêu đã chết, vừa định thu nguyên hỏa lại thì đột nhiên biến sắc.

"Tôn thượng, sao thế ạ?" Phụ tá bên cạnh thấy sắc mặt của hắn ta có hơi lạ thì không khỏi hỏi.

Đao Tu La này là thần khí bản mệnh của hắn ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người trong biển lửa sẽ hóa thành tro bụi trong ba ngày sau khi tung nguyên hỏa ra, sau đó nguyên hỏa sẽ trở về.

Nhưng lúc Lâu Nguy Yến vừa nhắm mắt liên hệ nguyên hỏa lại không hề cảm ứng được nó.

Mặt đao trống rỗng, không hề có chút ma diễm nào.

Thấy vậy, vẻ mặt của phụ tá cũng trở nên nghiêm trọng.

Lâu Nguy Yến thử lại lần nữa nhưng vẫn không có kết quả. Như vậy đáp án chỉ có một khả năng —— Sở Tẫn Tiêu chưa chết.

Hắn không những không chết mà còn cắn nuốt nguyên hỏa.

"Không thể nào." Nghe ma tôn nói nói thế thì sắc mặt của phụ tá tức khắc thay đổi.

Lâu Nguy Yến cũng không muốn tin, nhưng hắn ta kẻ rõ nhất. Long hồn bị xé toạc vẫn có thể quay về, đây là chuyện chưa từng diễn ra.

Nguyên hỏa của đao Tu La đã mất, lúc này không khác gì phế đao. Sắc mặt Lâu Nguy Yến trở nên khó coi, trầm giọng nói: "Cử người đi điều tra xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!"

Phụ tá nhanh chóng nhận lệnh lui ra.

Trên đại điện vắng tanh, Lâu Nguy Yến nhớ đến ánh mắt trước đó của Ninh Tễ, lòng rối rắm không thôi. Hắn ta rất không thích ánh mắt cuối cùng mà Ninh Tễ nhìn mình.

Trước nay Lâu Nguy Yến đều là con cưng của trời, sau khi kế thừa chức bị ma tôn thì càng không có ai dám thái độ với hắn ta. Hắn ta đứng trên vạn người ở Ma giới, duy chỉ coi trọng mỗi Ninh Tễ và cũng chỉ thích duy nhất mỗi mình y.

Sao hắn ta có thể... không chiếm được y chứ.

Hắn ta siết chặt tay vịn, trong khoảng khắc tay vịn rạn nứt thì lấy lại tinh thần.

Khuôn mặt trong mơ của Ninh Tễ và ánh mắt lạnh băng của y hòa vào nhau. Lâu Nguy Yến chậm rãi rũ mắt.

Trong lúc hắn ta suy tư.

Bên kia, Tạ Dữ Khanh ngồi trên xe lăn nhìn mặt trăng nơi chân trời.

Ngô Cương không vào bí cảnh Tru Thiên nên không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dù là thế hắn ta vẫn nhận ra lâu chủ có gì đó không đúng.

Điều hắn ta biết duy nhất là giữa lâu chủ và kiếm tôn đã xảy ra chuyện gì đó trong bí cảnh.

Mấy ngày nay kiếm tôn chưa từng về quán trọ, lâu chủ vẫn luôn một thân một mình ở quán trọ, cũng không nói gì về việc rời đi. Nhưng luôn ngơ ngẩn không biết là đang nghĩ gì.

Rất nhiều lần Ngô Cương muốn hỏi nhưng lại không hỏi được.

Tạ Dữ Khanh rời mắt khỏi chân trời, ngày ấy hắn dùng ảo cảnh giữ chân Ninh Tễ một ngày, đến cuối cùng vẫn không xuống tay. Nhưng dù là thế Tạ Dữ Khanh cũng biết giữa hắn và Ninh Tễ đã không thể quay lại như trước được nữa.

Lời nói khi người nọ phá bí cảnh vẫn còn quanh quẩn bên tai. Tạ Dữ Khanh chưa từng nghĩ đến ngày mình sẽ ra tay với Ninh Tễ.

Sắc mặt hắn tái nhợt, sau khi bị phản phệ thì mái tóc bạc trở nên ảm đạm, ngay cả lam y cũng hiện ra vài phần tiêu điều vắng vẻ.

Dược Mục đạo quân nghe được chuyện bí cảnh Tru Thiên nên đến đây, kết quả vừa đến thì thấy Tạ lâu chủ như thế thì không khỏi giật mình.

"Dược Mục đạo quân." Tạ Dữ Khanh thu ánh mắt về, thấy là ông thì khẽ gật đầu.

Dược Mục mím môi nhìn xung quanh: "Kiếm tôn có ở đây không?"

Chuyện cụ thể xảy ra trong bí cảnh trừ mấy người ở đây ra cũng chẳng có ai biết. Lúc này Dược Mục vẫn chưa biết quan hệ giữa Ninh Tễ và Tạ Dữ Khanh đã thay đổi nên mở miệng hỏi thăm.



Nào ngờ bầu không khí còn tính là miễn cưỡng ôn hòa lập tức trở nên im lặng.

Tạ Dữ Khanh chợt siết chặt tay, khuôn mặt ôn hòa có hơi phức tạp.

Dược Mục thoáng chững lại, lúc này Ngô Cương mở miệng: "Từ sau khi ra khỏi bí cảnh Tru Thiên, kiếm tôn chưa từng về nơi này."

Những lời này khiến đốt ngón tay Tạ Dữ Khanh trắng bệch.

Dược Mục không biết trong đó đã xảy ra cái gì, khẽ chau mày: "Thế kiếm tôn có dặn gì không?" Ông có hơi lo tử khí trên người kiếm tôn, sợ y sẽ một thân một mình rời đi như năm đó.

Ngô Cương khẽ lắc đầu.

Một lúc lâu sau mới nghe Tạ Dữ Khanh nói: "Đạo quân chớ nên hỏi ta."

Hắn rũ mắt ra hiệu, Ngô Cương đành phải đẩy xe lăn xoay người rời đi.

Trong viện hoàn toàn yên tĩnh. Dược Mục có hơi khó hiểu, không biết sao lòng lại mơ hồ đoán được chút gì đó. Chẳng qua nhìn biểu hiện này của Tạ Dữ Khanh, rốt cuộc ông vẫn chẳng nói suy đoán này ra.

Nhưng... Dược Mục khẽ chau mày, khi không tìm thấy kiếm tôn thì xoay người đi sang bên kia.

Thật ra Ninh Tễ vẫn còn ở châu Nam Chiếu. Lúc trước y dẫn Sở Tẫn Tiêu đi sâu vào rừng ở châu Nam Chiếu là vì lo đám Lâu Nguy Yến sẽ tìm được.

Hiện giờ sau khi Sở Tẫn Tiêu tỉnh lại hai người cũng không rời đi ngay.

Sau khi hái sen xanh Tịnh Thế thì cần phải dùng trong năm ngày, bây giờ thời gian vừa đúng.

"Sư tôn, ăn đi." Dù Sở Tẫn Tiêu có hơi không nỡ buông sư tôn ra nhưng vẫn buông tay lui về phía sau một bước.

Ninh Tễ liếc nhìn hắn một cái rồi gật đầu, nhắm mắt dùng sen xanh Tịnh Thế.

Đóa sen xanh đó vốn là tiên phẩm, vừa đến môi đã hóa thành linh quang nhanh chóng chảy vào cơ thể. Sợi tử khí trong đan điền vì ảo cảnh trước đó mà phản phệ vừa định leo lên trái tim lập tức bị linh khí chảy vào hòa tan.

Sen xanh Tịnh Thế là khắc tinh của quỷ vật.

Tử khí khiến Ninh Tễ đóng băng suốt mười năm, khiến y không thể không kiềm nén bản thân rốt cuộc cũng từng chút chảy ra dưới tác dụng của sen xanh.

Sắc mặt Ninh Tễ trắng bệch, vì sen xanh ẩm ướt nên môi y nhiều thêm chút hồng hào.

Linh khí len lỏi khắp nội phủ, theo tử khí bị thanh trừ, bệnh trầm kha [1] nhiều năm cũng từng bệnh tan đi.

[1] 沉疴 (Bệnh trầm kha): Là bệnh nghiêm trọng kéo dài, khó chữa.

Hàng mi dài nhẹ nhàng run run hai cái rồi dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch.

Sở Tẫn Tiêu nhìn sư tôn không chớp mắt, hắn sợ sư tôn sẽ xảy ra chuyện. Mãi đến khi thấy từng sợi tử khí thoát ra từ đầu ngón tay rồi tiêu tán giữa trời đất thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Qua một lát sau Ninh Tễ mở mắt ra thì thấy Sở Tẫn Tiêu đang nhìn mình.

Y vốn không có thói quen giải thích với người khác, nhưng suy nghĩ một lúc rồi vẫn nhàn nhạt mở miệng: "Tử khí đã bị loại trừ, ta không sao."

Có điều... sen xanh Tịnh Thế này đã quét sạch toàn bộ bệnh trầm kha trong cơ thể y, nhưng lại không động đến Long đan. Long đan thường xuyên phát tác vẫn còn trong cơ thể y.

Ninh Tễ không nói ra điều này nhưng Sở Tẫn Tiêu cũng đoán được.

Hắn là Huyền long duy nhất còn lại trên đời này, mà Long đan trên người sư tôn cũng chỉ cảm ứng với hắn.

Điều trùng hợp này cứ như là... định mệnh vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.