Sáng sớm hôm sau Dược Mục đến, khi đến ông sợ mình quấy rầy kiếm tôn nghỉ ngơi nên vẫn luôn đợi ngoài cửa.
Tạ Phong cũng thế. Hai người đã hơn mười năm không được gặp kiếm tôn, lòng thầm căng thẳng. Dược Mục hổ thẹn trong lòng nên cứ chốc chốc lại thoáng nhìn khe cửa một cái.
Thật ra Ninh Tễ đã dậy từ sớm, lấy tu vi của y thì căn bản y không cần ngủ, hiện giờ nghỉ ngơi một lát chẳng qua là vì lo tử khí sẽ phục phát mà thôi. Sáng sớm y mở mắt ra đã nghe thấy tiếng chim hót líu lo bên ngoài.
Sương sớm trên núi làm ướt cửa sổ, Ninh Tễ lơ đễnh chớp mắt một cái. Từ trước đến giờ y chưa từng nhớ đến chuyện kiếp trước, nhưng không biết vì sao vừa rồi lại nhớ đến chuyện kiếp trước. Tính kỹ thì y đến Tu Chân giới cũng đã lâu rồi.
Có điều suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, lực chú ý của Ninh Tễ nhanh chóng bị những thứ khác hấp dẫn.
Sau khi nhận ra ngoài phòng có hai hơi thở khác nhau thì y dùng thuật Thanh Khiến rồi đứng dậy.
Tạ Phong nhìn cánh cửa kia, tuy trên mặt chẳng để lộ thứ gì chỉ có là bàn tay ngày càng siết chặt chứng tỏ hắn ta đang căng thẳng.
Mấy năm nay hắn ta đã đến Kết Đan hậu kỳ, tuy tu vi không tiến bộ vượt bậc như Sở Tẫn Tiêu nhưng cũng đã là thiên tài hiếm thấy.
Tạ Phong luôn một mình đảm đương một phía, lúc này đứng trước cửa phòng kiếm tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-doa-hoa-cao-lanh-trong-truyen-van-nguoi-me/3327024/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.