Mọi người đều biết sau trận chiến năm đó, kiếm tôn đã từ chức phong chủ Giải Kiếm phong của Ngọc Thanh Tông rồi biến mất. Không ai có thể ngờ rằng thế mà có thể gặp kiếm tôn ở đây.
Triệu Thanh chỉ thấy lòng mình phun trào khí nóng, tim đập thình thịch, kích động không thôi.
Sau Ninh Tễ thì trên đời này không ai gánh được danh xưng kiếm tôn.
Năm đó Ma tộc tấn công là lúc cậu ta và người thân đang ở Vân Châu, suýt chút nữa đã mất mạng, là một kiến chân trời của kiếm tôn đã xoay chuyển thế cục cứu họ.
Đến nay Triệu Thanh Vẫn nhớ rõ như in phong thái của một kiếm đó, thậm chí hiện giờ cậu ta còn bất chấp cảnh cáo trước đó của tên sát tinh kia mà kích động nhìn người nọ.
Nào ngờ vị tiên nhân thoát tục khiến lòng mình rung động lại là kiếm tôn.
Rất nhiều người có mặt tại đây đã hít hà hơi lạnh sau khi nghe thấy tên Ninh Tễ. Chỉ vì cái tên ấy quá vang dội, quá không thể tin được.
Ninh Tễ lại không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, sau khi ngăn động tác muốn ra tay của Sở Tẫn Tiêu, y khẽ cau mày: "Hiện giờ Ninh mỗ đã không màng thế sự, nếu ma tôn muốn nhúng tay vào chuyện Tu Chân giới thì chỉ e là đã tìm nhầm người."
Y đội đấu lạp lên, giọng điệu vẫn lạnh băng.
Đóng băng mười mấy năm vẫn chẳng thay đổi chút nào, tim Lâu Nguy Yến dần thả xuống, lại có hơi bất mãn với thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-doa-hoa-cao-lanh-trong-truyen-van-nguoi-me/2109072/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.