Trong lòng Vu Kiêu cảm thấy có chút bất an, bất chấp ánh mắt tò mò và dò xét của mọi người anh ta vẫn cho nhãn vào túi.
Anh ta cố gắng đứng thẳng lưng nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy đầy trán và sống lưng lạnh toát. Anh ta l.i.ế.m đôi môi khô khốc của mình rồi nói:
"Cái này, chiếc nhẫn này là của anh em tôi, không phải là của tôi, cũng không phải của Lam Huyết đâu! Còn nữa chuyện Lam Huyết có mất nhẫn hay không không phải đi kiểm tra một chút thì sẽ biết thôi sao?"
Lâm Trà cũng không nói gì, chỉ là khóe miệng của cô nhẹ nhàng nhếch lên.
Vu Kiêu không biết nhưng tất cả nhân viên công tác ở hiện trường đều biết chiếc nhẫn cưới số lượng có hạn này năm đó chỉ bán được mười đôi và nó cũng đã bán sạch sẽ trong năm rồi, ngay cả chính thương hiệu Lam Huyết cũng không có hàng tồn kho.
Cho nên bây giờ chiếc nhẫn cưới này chắc chắn là của Vu Kiêu chứ không phải của Lam Huyết.
Nhưng vừa rồi Lâm Trà cố ý lừa Vu Kiêu thế mà Vu Kiêu lại có chút do dự, điều này cũng rất đáng để suy nghĩ đây.
Cái gì nhẫn cưới của người anh em cơ chứ cái cớ này cũng quá tệ rồi, rõ ràng đây chính là nhẫn cưới của Vu Kiêu!
Chiếc nhẫn cưới này được bán vào ba năm trước có nghĩa là Vu Kiêu đã ẩn hôn ít nhất ba năm rồi, mà ba năm nay trên Internet không ít lần lộ ra mấy vụ bê bối của Vu Kiêu! Thậm chí vừa rồi anh ta còn đứng ở trước ống kính trực tiếp trêu chọc Lâm Trà nữa chứ!
Phì! Đồ cặn bã!
Một cô gái ở trong phòng làm việc thấp giọng mắng một tiếng, sau đó phân phó trợ lý bên cạnh:
"Chuyện này nhất định phải báo lên cho giám đốc Tư Đồ, hỏi bộ phận tiếp thị một chút sao họ lại chọn một người cặn bã như vậy làm người phát ngôn cơ chứ?” Trợ lý hiểu ý nên ngay lập tức đi liên lạc với Tư Đồ Thanh.
Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc và đám đông cũng đã giải tán.
Nhưng ánh mắt của các nhân viên Lam Huyết nhìn Vu Kiêu đã không còn giống như trước nữa.
Có quan sát, có tò mò, cũng có cả sự khinh bỉ.
Vu Kiêu vội vàng rời khỏi hiện trường trong những ánh mắt phức tạp như vậy.
Đương nhiên trước khi đi anh ta còn không quên tức giận trừng mắt nhìn Lâm Trà một cái.
Tuy nhiên Lâm Trà lại nói với giọng rất mỉa mai:
"Vu lão sư à... Trên đường đi nhớ cẩn thận nha! Phải bảo vệ thật tốt nhẫn cưới số lượng có hạn của anh em tốt đấy, đừng đánh mất à nha..."
Vu Kiêu: "...
Chết tiệt!
Chuyện xảy ra ở phòng làm việc của Lam Huyết rất nhanh bị nhân viên công tác báo cáo đến tai Tư Đồ Thanh.
Tham quan phòng làm việc và quay phim chỉ là việc nhỏ nên cũng không đến mức để CEO Tư Đồ Thanh tự mình quản chuyện này nhưng người phát ngôn chính là gương mặt tiền, là đại diện cho Lam Huyết nên điều này rất quan trọng.
"Cho nên rốt cuộc là ai đề cử Vu Kiêu làm người phát ngôn cho sản phẩm mới lần này?" Lông mày của Tư Đồ Thanh nhíu chặt liếc nhìn sơ yếu lý lịch của Vu Kiêu.
Xét cho cùng giá trị thương mại lại đi kèm theo giá trị nghệ thuật và danh hiệu Thị Đế đã giúp Vu Kiêu đứng vững trong giới này và được hậu bối tôn kính, nhưng nhân khí của anh ta cũng rất bình thường, căn bản không có đủ khả năng làm người phát ngôn của Lam Huyết.
Thật ra nhân khí của Lâm Trà cũng không đủ để trở thành người phát ngôn của Lam Huyết nhưng Tư Đồ Thanh nhìn trúng tiềm năng ẩn giấu của cô, việc cô nổi tiếng chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.
"Việc này...'
Trợ lý Trương lúng túng lập tức lật lại ghi chép của mình: "Vu Kiêu là do chủ tịch Hà đề cử lên trên. Trên tay chủ tịch Hà có tám phần trăm cổ phần của Lam Huyết, hơn nữa bọn họ cũng cho rằng Vu Kiêu vừa mới lấy được danh hiệu Thị Đế nên mặc dù lưu lượng có hơi kém một chút nhưng địa vị trong giới giải trí và truyền hình khá ổn, còn có tiểu hoa Lâm Trà là người mới chống đỡ cho nên mới thông qua đề án người phát ngôn lần này."
"Hà đổng?"
Tư Đồ Thanh ngồi ở trước bàn làm việc, hai tay đan chặt lại với nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]