Da mặt Diệp Bạch Xuyên thật sự rất dày.
Ăn sạch đồ ăn vặt của con gái nhỏ hắn cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì. Biểu tình đặc biệt bình tĩnh, một chút thái độ nhận sai cũng không có làm cho Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải dở khóc dở cười.
Có thể làm sao?
Em trai bọn họ bị choáng váng, kẻ ngốc thì biết cái gì?
Cũng chỉ có thể bỏ tiền mua một phần nữa. Diệp Bạch Xuyên một khuôn mặt như liệt cơ tiến đến chỗ người bán hàng rong, duỗi tay lấy bánh bao, bị Diệp Thanh Sơn tét một cái kéo tay về.
Diệp Thanh Sơn trừng hắn:
"Muốn làm gì?"
Diệp Bạch Xuyên nhìn bánh bao thịt nóng hầm hập, da mỏng nhân nhiều, ánh mắt thâm thúy:
"Muốn ăn."
"Ăn cứt ấy!"
Diệp Thanh Sơn nhận hai cái bánh bao chủ quán đã gói xong, ôm chặt vào ngực:
"Đây là cho Bạch Quả! Con gái chú!"
Diệp Bạch Xuyên ánh mắt bồi hồi nhìn hai cái bánh bao ở trong ngực Diệp Thanh Sơn, đặc biệt khó hiểu:
"Còn nhiều như vậy, ta ăn hai cái thì làm sao nào?"
Diệp Lục Hải cũng tiếc kẹo sữa thỏ trắng của mình. Thật tình tiếc đó, một túi kẹo sữa quý như vậy mà. Lúc này nghe được Diệp Bạch Xuyên nói thế, hắn nhịn không được đá em trai một cước, móc tiền từ trong túi ra:
"Chú cho rằng có thể tùy tiện lấy chắc?! Tất cả đều phải bỏ tiền ra mua. Chú không trả tiền thì không phải của chú, hiểu chưa hả?"
Diệp Bạch Xuyên nhíu mày.
Hắn hỏi:
"Vạn nguyên hộ thì sao?"
Hai anh em Diệp gia còn chưa giải thích, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-con-gai-tu-tien-dai-than/186166/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.