Trước khi mấy người đàn ông Táo Câu thôn trở về đều tìm người thông báo về nhà một tiếng.
Biết được bọn họ sẽ sớm trở lại, người trong nhà nhẹ nhàng thở ra. Kể cả Lưu Quốc Hoa bình thường không thích chồng mình cổ hủ cũng thở phào.
Các cô đều chưa từng xa chồng thời gian dài như vậy, đã sớm mong nhớ không chịu được.
Huống chi, mấy ngày này cũng là mấy ngày thu hoạch vụ thu.
Tiểu Bạch Quả, biết được cha mình có bản lĩnh hộ thân cũng chẳng có cảm giác gì, vẫn ăn ngon, ngủ kỹ, chơi vui. Nhưng bảy người anh họ và những người cùng Diệp gia khác phảng phất như bị lự kính hồ mắt, đều cảm thấy cô là vì không muốn làm người nhà lo lắng mới giả vờ làm bộ vô tâm vô phế.
Trong lòng cảm thấy cô bé vô cùng đáng thương, mọi người lại càng đem hết lòng dạ hướng về cô mà sủng.
Tôn Xảo Xảo thậm chí còn đặc biệt may cho cô mấy bộ quần áo mới.
Cho dù chỉ là lấy quần áo cũ của cô ra sửa cũng cũng coi như là thật sự có tâm.
Dù sao thì đây cũng là Tôn Xảo Xảo, cái người một phân tiền cũng hận không thể bẻ thành hai hoa.
Tôn Xảo Xảo keo kiệt, từng đường kim mũi chỉ đều tính chính xác. Bộ quần áo mới này cũng được tính toán lỹ lưỡng, hoa văn đỏ thẫm, kiểu dáng không lớn không nhỏ, vừa giữ ấm vừa đẹp lại vừa bền. Tiểu Bạch Quả mặc quần áo mới vào, búi hai búi tóc nhỏ, tinh thần lại càng tươi sáng. Cô nhìn cô bé trang điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-con-gai-tu-tien-dai-than/1484740/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.