Cố Tiêu có chút khó xử, đem về nhà lại? Phải đem về thế nào, đây chính là tâm ý của Chu thị. Cho dù bản thân Chu thị không ăn, cũng nguyện ý để lại cho Thẩm Hi Hòa ăn.
Thẩm Hi Hòa lại nói: “Ngày mai cứ đem đồ ăn như bình thường là được.”
“Nương cho huynh ăn, thì huynh ăn đi, cũng không có ai thiếu một cái màn thầu này của huynh.” Cố Tiêu nói
Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu, “Muội đem về đi.” Cho dù trong nhà không thiếu, Cố Tiêu nàng cũng có thể……có thể ăn ở trên đường, hắn không làm việc, cho nên không cần ăn nhiều như vậy.
Cố Tiêu không lấy, chỉ xách theo cái rổ cũng đủ nặng rồi, còn muốn mang thêm một cái màn thầu, “Vậy huynh giữ lại để buổi tối ăn, huynh đọc sách mệt mỏi nên ăn nhiều một chút, muội đi về trước đây.”
Cố Tiêu hiện tại không còn một xu dính túi, còn thiếu Trần thị một cái dây đeo. Lồng dế cũng bán không được nữa, người đan lồng dế thật sự là quá nhiều, có người bán hai văn, có người bán một văn, Cố Tiêu không muốn giảm giá, cho nên dứt khoát không bán nữa.
Cố Tiêu đem quạt xếp từ trong lòng ngực lấy ra, cán quạt cứng cáp trơn bóng, hai bên có khắc trúc xanh, mặt quạt sạch sẽ nhẵn nhụi, thuận tiện cho người lưu chữ đề thơ.
Bên dưới cán quạt còn treo một cái như ý kết, màu xanh nhạt của tua rua và cây trúc phối với nhau rất xứng đôi.
Không có tiền nghĩa là không có thịt để ăn, sẽ không có tiền để dành, về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-con-dau-nuoi-tu-be-cua-nam-chu-trong-truyen-khoa-cu/4601316/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.